Hoa Hiểu Bồng cảm thấy cho dù bản thân có làm như thế nào thì cũng sẽ bị cô ta châm chọc.
Cô cố tình ăn một miếng gan ngỗng rồi uống một ngụm rượu lớn, mang theo một cảm giác khiêu khích.
Lục Cẩn Ngôn đã nhìn ra, khóe miệng nở một nụ cười nhạt như có như không.
Dĩ nhiên Lục Cẩm San không thể nhìn ra, cô ta chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình như bị ô nhiễm: “Tôi đã nói với cô rồi, không được uống rượu khi đang ngậm thức ăn trong miệng, đây là La Romanee Conti đấy, cho cô uống đúng là lãng phí.”
“Chị hai à, chị không thể nói em gái của em như vậy, ở trong mắt em ấy, cho dù là rượu đắt tiền đến mức nào thì cũng giống như nước ngọt mà thôi.” Hoa Mộng Lê lại đâm thêm một nhát.
“Nhìn cô ta đúng là ảnh hưởng đến khẩu vị.” Lục Cẩm San khịt mũi khinh thường nói.
Trong lòng Hoa Hiểu Bồng âm thầm oán giận: Tôi cũng vậy.
Cô buông dao nĩa xuống, lau miệng rồi nói: “Chồng à, em ăn no rồi.”
Lục Cẩn Ngôn khẽ gật đầu, cầm lấy tay của cô, cả hai người đồng loạt đứng dậy.
“Chúng tôi còn chưa ăn xong đấy, lịch sự một chút có được không?” Lục Cẩm San trừng mắt nhìn Hoa Hiểu Bồng.
“Chị cũng biết lịch sự à?” Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng hậm hừ một tiếng, dẫn theo Hoa Hiểu Bồng ra ngoài.
Lục Cẩm San tức đến mức vẻ mặt trở nên tái nhợt.
Bọn họ vừa rời đi, Hoa Mộng Lê cũng không còn khẩu vị gì nữa.
“Chị hai, sao em cảm thấy Cẩn Ngôn cũng khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864078/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.