Lục Cẩn Ngôn nói với vẻ mặt dữ tợn: “Lời mà tôi nói với chị vào ngày hôm qua là một lời cảnh cáo, không phải bài học, chị tốt nhất nên phân biệt rõ ràng.”
Lục Cẩm San tức giận trợn trắng mắt nhìn vào anh: “Rốt cuộc người phụ nữ kia có phải do cậu tìm đến không?”
“Không liên quan đến tôi.” Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng hậm hừ một tiếng.
“Không phải cậu thì là ai hả?” Lục Cẩm San tức muốn chết.
Bà Lục thở dài một cái: “Như Thâm vốn là một người trăng hoa, cậu ta muốn phụ nữ còn cần người khác tặng sao? Mẹ nghĩ rằng cậu ta đã khôi phục bản tính cũ rồi.”
“Đó cũng là do chị ta kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà ra đấy, không tự tìm đường chết thì sẽ không chết.” Lục Cẩn Ngôn chế nhạo cười lên.
“Lục Cẩn Ngôn, cậu đúng là tên miệng lưỡi độc địa! Một ngày nào đó con vật nuôi rẻ tiền của cậu cũng cắm sừng cậu, để xem cậu còn cười trên nỗi đau của người khác được nữa không.” Lục Cẩm San mắng nhiếc.
Hoa Hiểu Bồng ở bên ngoài nghe thấy liền toát mồ hôi hột, đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn xuyên qua khung cửa nhìn vào cô, cô nhanh chóng chạy mất, sợ rằng bản thân sẽ bị ngộ thương.
Khóe miệng của anh nở một nụ cười lạnh lùng, anh dời mắt nhìn vào Lục Cẩm San: “Chị có thể đi được rồi đấy, tôi không quan tâm đến chuyện của chị, chị cũng đừng hòng giở trò với chuyện của tôi, nếu không thì người gặp xui xẻo sẽ là chị đấy.”
Trong lòng Lục Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864071/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.