Một sợi dây thần kinh trên gương mặt tuấn tú của Lục Cẩn Ngôn đang co giật.
Những lời nói của cô giống như một chiếc nút chai gỗ chặn lại tất cả mọi sự tức giận của anh, chỉ có thể lan tràn trong lục phủ ngũ tạng của anh.
Logic chết tiệt này!
Cái thói nhanh mồm nhanh miệng này!
Anh cúi người đè cô xuống.
Bây giờ chỉ có một cách có thể giúp anh trút hết cơn giận của mình.
Cả người cô gần như căng cứng ngay lập tức, giống như một sợi dây bị kéo căng đến mức lớn nhất.
Lần này cô không hề chống đối anh một chút nào mà chỉ yếu ớt lên tiếng: “Đừng làm hỏng váy của tôi.” Cô rất thích chiếc váy này.
Khóe miệng của anh nở ra một nụ cười dữ tợn, anh nắm lấy tà váy của cô, dùng sức kéo một phát, tà váy liền bị xé rách một mảnh.
Cô hoảng hốt kêu lên: “Đây là váy của mẹ nhỏ tặng tôi đấy.”
“Vậy thì sao?” Anh nắm lấy đầu của cô, đôi môi mỏng gần như dán sát vào cô, hơi thở nóng rực phả vào gương mặt khiến làn da của cô như sắp bị phỏng.
“Chỉ cần là thứ em thích thì tôi đều muốn phá hủy nó!” Anh vô cùng dữ tợn mà nói từng chữ.
Tất cả sự ngang bướng, tức giận và uất ức của cô đều bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hẳn lên.
Cô bắt đầu chống đối anh, nắm chặt tay mà cố gắng hết sức đánh vào vai anh, điên cuồng nhấc chân đá vào bắp chân của anh: “Tên cầm thú, khốn kiếp!”
Thế nhưng những cú đánh này chỉ là gãi ngứa đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864070/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.