Trong sảnh tiệc quá ngột ngạt rồi.
Hoa Hiểu Bồng chuẩn bị về nhà, không ngờ Hứa Nhược Thần lại đi theo.
“Tôi đưa cô đến một nơi, đi theo tôi.” Anh ta đưa cô lên xe.
Cô không biết anh ta muốn đi đâu, nhưng mà cô cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái khi ở cùng với anh ta.
Khi ở trước mặt Lục Cẩn Ngôn, cô chỉ cảm thấy căng thẳng, sợ hãi và cảm giác đè nén mãnh liệt, trong lòng vẫn luôn thắt lại.
Chiếc xe rẽ vào một góc ngã tư đã đến nơi.
“Woa, là vòng đu quay.” Đôi mắt ảm đạm của cô lóe lên một chút ánh sáng.
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau lên đó.” Anh ta làm động tác mời trông vô cùng tao nhã.
Cô bật cười một tiếng, đi lên đó ngồi với anh.
Từ nơi này có thể nhìn thấy cảnh đêm của Long Thành, những ánh đèn chói sáng rực rỡ, xe cộ chạy qua.
“Thật là đẹp.” Cô mở to mắt ra.
“Mỗi lần tâm trạng của tôi không tốt thì sẽ ngồi trên vòng đu quay, ngắm nhìn thế giới ở phía dưới. Sau đó nghĩ rằng con người nhỏ bé đến như vậy, đời người ngắn ngủi đến như vậy, vừa chớp mắt một cái đã trôi qua. Cần gì phải tự tìm sự buồn bực cho mình chứ.”
Gương mặt tuấn tú của Hứa Nhược Thần nở một nụ cười quyến rũ.
“Là rất ngắn ngủi, nhưng mà cho dù như vậy cũng có những lúc sống một ngày bằng một năm, cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, một ngày trôi qua như cả một đời vậy.” Cô cảm khái nói. Khi A Thông và Tiểu Phong xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864068/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.