Những tờ tiền màu đỏ bay phấp phới ở trước mặt cô, giống như những đám mây trên trời đang lần lượt rơi xuống mặt biển biến thành từng con thuyền nhỏ màu đỏ.
Một cơn sóng dữ dội đánh tới, tất cả bọn chúng đều bị nuốt chửng đến mức không còn một dấu vết nào.
“Đừng mà—— Đừng mà——” Cô liều mạng kêu lên, liều mạng gào thét với cổ họng khản đặc của mình.
Thế nhưng Lục Cẩn Ngôn không thèm để ý, trong đầu anh chỉ có sự tức giận, một sự tức giận vô tận không thể kìm nén được.
Dây thần kinh của cô bị kéo căng đến mức cực hạn, sau đó liền đứt “phựt” một tiếng, cô “oa” một tiếng mà thảm thiết khóc lên.
Biết bao sự uất ức, tức giận, bất lực, đau khổ và tuyệt vọng đều trở thành những tiếng khóc đau xót, nước mắt trào ra dữ dội như thủy triều, không thể nào dừng lại được.
Anh quay đầu lại, nhìn vào cô với vẻ mặt dữ tợn như quỷ dữ Santa bước ra từ địa ngục.
Thế nhưng một giây sau, vẻ mặt lạnh lùng u ám của anh đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự chế nhạo và tức giận.
“Hoa Hiểu Bồng, tôi còn mẹ nó còn không bằng hai mươi triệu ở trong mắt em à!”
Anh đột nhiên lớn tiếng cười lên, nụ cười trông vô cùng thê lương, vô cùng mỉa mai, vô cùng trống trải!
Trong lòng anh như một chậu mỏ hàn lật úp, ngọn lửa thiêu đốt khiến đầu anh choáng váng, đôi mắt trở nên mờ mịt, nội tạng đảo lộn, nó đốt cháy đến mức khiến từng sợi dây thần kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864058/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.