“Được.” Giọng nói của cô nghe có vẻ rất ngoan ngoãn và phục tùng, thế nhưng trong mắt cô đã chưa đầy nước mắt rồi, cô ngước đầu lên hết lần này đến lần khác, cố gắng ép chúng trở về, không cho mặt yếu đuối của mình bị lộ ra ngoài. Kể từ ngày đầu tiên gả vào nhà họ Lục thì linh hồn, tinh thần của cô, danh dự của cô đều hoàn toàn bị phá hủy, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng có thể bị chơi đùa, giẫm đạp, giày vò một cách tùy tiện. Cô cởi từng chiếc quần, chiếc áo xuống, những tấm vải giống như những chiếc vảy mọc trên người cô vậy, khi lột từng chiếc xuống đều sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn. Anh đặt cô lên người mình, như vậy cô mới có thể lấy lòng anh. Thế nhưng cô lại không biết cách làm mà cả người cứ trở nên cứng nhắc trên người anh, từ cổ đến mặt, đến da đầu, đến vành tai đều xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai, giống như một khúc gỗ được quét sơn vậy. Đôi mày của anh khó chịu nhíu chặt lại, anh ghét dáng vẻ như một con cá chết của cô nhất. “Đứa trà xanh, bớt tỏ vẻ trong sáng lại đi, lúc em là một đứa dâʍ đãиɠ đã làm như thế nào hả?” Cô cắn môi nói: “Tôi chưa bao giờ là một đứa dâʍ đãиɠ.” Anh hậm hừ một tiếng, hiển nhiên đang cười nhạo cô, cô đã là một tấm ván đóng đinh rồi, không thể trở mình được nữa. Anh nắm lấy eo của cô và ép buộc cô vặn vẹo người một cách thô lỗ và bạo lực: “Không được dừng.” Cô cảm thấy cực kỳ nhục nhã, ánh mắt của anh nhìn vào cô rõ ràng giống như đang nhìn vào một đứa con gái bán thân đang lấy lòng khách hàng. Cô nhắm mắt lại và ngẩng đầu lên, cô không dám nhìn vào anh mà chỉ uốn éo cả người theo mệnh lệnh của anh. Cô cảm thấy eo của mình sắp bị vặn đến đứt rồi, thế nhưng gương mặt của người đàn ông kia vẫn hiện ra vẻ âm trầm, dường như cảm thấy không hài lòng với cô: “Kêu lên!” Cho dù cô có động đậy như thế nào cũng là một con cá chết, không hề có một tí linh hồn nào! Ngón tay đặt ở sau lưng của cô nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào trong da thịt. Cô phải nhẫn nhịn, phải nghe lời. Không bao lâu sau đã có thể lấy được tiền cứu mạng cho Tiểu Phong rồi. Cô khẽ kêu một tiếng vừa nhỏ xíu vừa ngượng ngùng, Lục Cẩn Ngôn đưa tay lên và dùng sức nhéo vào chân cô một cái, cô đau đến mức vô thức kêu lên một tiếng. Trái tim của cô đang rỉ máu, cô không biết còn phải chịu giày vò đến bao lâu. Cô đã từng chứng kiến hết khả năng của Lục Cẩn Ngôn, vì vậy chỉ có thể uốn éo eo mình đến mức sắp gãy, cổ họng cũng kêu đến khàn đặc. Thế nhưng thời gian còn ngắn hơn cô đã nghĩ, ngày hôm nay Lục Cẩn Ngôn không có tâm trạng, anh chỉ xuất phát từ cơn tức giận tột độ mà từ trước đến giờ anh chưa từng cảm thấy mà thôi. Một tiếng đồng hồ sau, cô đã bị đá xuống giường. “Em đúng là rất liều mạng vì tiền, ông đây sẽ thỏa mãn ý muốn của em.” Anh mở hộp ra và lấy một xấp tiền giấy mới tinh từ trong hộp, sau đó ném lên người cô vang lên một tiếng “bốp” Mặc dù là những mảnh giấy rơi vương vãi nhưng khi đánh vào người vẫn rất đau.
Cô khẽ rên lên một tiếng, ôm lấy đầu và cuộn tròn người lại. Lục Cẩn Ngôn không hề dừng lại, gương mặt tuấn tú của anh nhăn nhó dữ dội, vành mắt đỏ bừng hẳn lên, trong mắt tràn ngập tơ máu. Anh không hề cảm thấy vui vẻ khi được trút giận, người phụ nữ này thậm chí diễn cũng không biết cách diễn với anh, chỉ biết tươi cười rạng rỡ với hai mươi triệu kia! Ở trong lòng cô, anh còn không bằng số tiền hai mươi triệu nhỏ nhoi kia! Từng xấp từng xấp tiền đập vào làn da hồng hào của cô, sau đó bay đi tứ tung rồi lần lượt rơi xuống như một mảng tuyết trắng, bao phủ toàn bộ căn phòng. Cô nghiến chặt răng không để cho bản thân khóc thành tiếng, bởi vì nhịn quá đau khổ, dùng sức quá nhiều khiến cho cả cơ thể của cô đều đang run rẩy. Không sao cả, cô cố gắng hết sức nói với bản thân rằng đó vốn là số tiền không nên thuộc về mình, muốn cầm lấy thì phải trả giá. Lục phủ ngũ tạng của Lục Cẩn Ngôn cũng sắp bị tức đến vỡ vụn rồi, thế nhưng anh không hề cảm thấy thương hại một tí nào mà đổ hết toàn bộ số tiền còn lại lên người cô. Cả người cô bị chôn vùi như một ngôi mộ. Sau đó anh ra lệnh với giọng điệu nghiêm khắc: “Nhặt lại cho tôi!” Cô yêu tiền đến như vậy, thế thì cứ để cho cô hưởng thụ cho đủ, tiếp xúc và cảm nhận cho đủ đi. Cô chui ra từ trong “ngôi mộ” kia, trên làn da trắng nõn đã hiện lên từng mảng bầm tím rõ ràng do bị đánh. Cô không hề quan tâm sự đau đớn trên người mà nhặt hết toàn bộ số tiền vào trong hộp. Lục Cẩn Ngôn nhìn xuống về phía cô với ánh mắt vô cùng khinh thường, giống như đang nhìn vào một con côn trùng ghê tởm đang kiếm ăn trong khắp mặt đất vậy. Cô nhặt rất sạch sẽ, thậm chí có một tờ rơi xuống gầm tủ cô cũng vươn tay lấy ra. “Chúng nó đã là của tôi rồi sao?” Cô nói với giọng điệu vô cùng nhỏ tiếng và nhút nhát. Khóe miệng của anh co rút vài cái, vài tia sáng lạnh lùng và ác độc lóe lên dưới đáy mắt: “Mặc quần áo vào, đi theo tôi.” Anh nói với vẻ mặt không biểu cảm. Cô nhanh chóng mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài với anh. Bên ngoài không trăng không sao, tối đen như mực. Những cơn sóng vỗ vào tảng đá vang lên những tiếng gào thét cuộn trào mãnh liệt. Anh sải bước đi về phía trước và đi rất nhanh. Cô phải chạy bước nhỏ mới đuổi theo kịp. “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Anh không nói lời nào giống như căn bản không nghe thấy lời của cô vậy. Cảm giác không yên lòng dữ dội quấn lấy cô.
Anh có thể làm bất cứ chuyện gì, có khả năng hủy diệt trời đất. “Đừng nói là anh muốn gϊếŧ tôi đấy?” Cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ sóng lưng của cô khiến cả người run cầm cập. Anh nở một nụ cười lạnh lùng: “Một mạng sống rẻ tiền sẽ làm bẩn tay tôi.” Câu nói này giống như một cái tát vô hình đánh vào cô. Thế nhưng cô đã quen với nó từ lâu rồi, vì vậy không có vấn đề gì cả. Cô là một đứa rẻ tiền, là cọng cỏ dại, là con kiến, thế nhưng cô phải gắng gượng sống vì gia đình của mình. Cô đã mất đi A Thông, không thể làm mất Tiểu Phong nữa. Cậu rất ngoan, rất hiểu chuyện, từ trước đến giờ không hề gây chuyện ở bên ngoài. Khi có được món ngón đều sẽ mang về cùng ăn với cô. Chỉ cần có thể cứu được cậu, cho dù bắt cô làm chuyện gì cũng được. Lục Cẩn Ngôn cứ đi, mãi cho đến khi đi đến một vách đá dựng đứng, anh đi hai ba bước liền nhảy đến nơi cao nhất, cô phải bò lên trên đó chứ không nhanh nhẹn như anh. “Anh dẫn tôi đến đây là gì?” Cô run rẩy hỏi. Khóe miệng của anh nở ra một nụ cười lạnh lùng dữ tợn và khát máu: “Cho em thưởng thức một cảnh tượng đẹp mắt!” “Cảnh tượng đẹp mắt gì vậy?” Cô mở to mắt ra, không hiểu ý của anh. “Nhìn cho kỹ!” Anh mở hộp ra và nắm lấy một xấp tiền, sau đó không hề do dự mà tự nhiên vung tay ra, những mảnh giấy màu đó lần lượt rơi xuống. “KHÔNG——” Cô lớn tiếng hét lên và nhanh chóng chạy qua đó, ôm lấy chiếc hộp nói: “Anh đã nói sẽ cho tôi mà.” “Điều kiện của tôi là em phải lấy lòng tôi, thế nhưng em không có, em chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm mà thôi!”Anh lạnh lùng nói ra từng chữ một. Cô cảm thấy trời đất bỗng trở nên tối tăm, tất cả mọi hy vọng đều bị phá hủy ngay trong khoảnh khắc này, hoàn toàn bị đốt rụi đến mức không còn một hạt bụi nào. “Tôi có thể làm lại lần nữa, lần này tôi chắc chắn sẽ làm thật tốt!” Cô đau khổ cầu xin. “Tôi không còn hứng thú nữa.” Anh nắm lấy cánh tay của cô muốn kéo cô ra, thế nhưng cô lại ôm chặt không chịu buông lỏng: “Nếu như anh muốn em thì cứ ném cả tôi luôn đi!” “Quả nhiên em cần tiền không cần mạng sống.” Anh nhỏ tiếng hậm hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng châm chọc. Anh vòng tay qua eo của cô, vác cả người lẫn hộp lên, chỉ dựa vào một chút sức lực nhỏ nhoi của cô sao có thể đánh lại anh chứ? “Đừng mà, đừng mà!” Cô cố gắng hết sức mình, muốn ôm chặt lấy chiếc hộp nhưng không thể làm được, không bao lâu sau cô đã bị anh hất xuống. Anh gỡ thắt lưng của cô xuống rồi trói chân cô lại, sau đó lại lấy dây nịt của mình trói hai tay của cô. Cô không thể nào động đậy mà chỉ có thể nằm trên vách đá, mở trừng mắt nhìn anh mở hộp thêm lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]