Trong phòng, Hoa Hiểu Bồng thản nhiên nhìn vào Lục Cẩn Ngôn và nói: “Tôi không hề tán tỉnh Tần Như Thâm, tin hay không tùy anh.”
“Chắc hẳn em sẽ không ngu ngốc đến như vậy.” Khóe miệng của Lục Cẩn Ngôn nở một nụ cười lạnh lùng, mặc dù lời nói tràn ngập sự chế nhạo nhưng dường như anh vẫn tin tưởng cô.
Một đứa đầy mưu mô như cô không thể ngu ngốc đến mức công khai tán tỉnh anh rể ở trong nhà và tự chặt đứt đường lui của mình.
“Một người đã cảm thấy anh chướng mắt thì dù anh làm gì cũng có lỗi.” Cô nhẹ nhàng thở dài một cái, cô thật sự không hiểu lý do tại sao Lục Cẩm San lại chán ghét cô đến như vậy.
Bọn họ cũng không phải chị em dâu nên căn bản sẽ không có xung đột lợi ích gì cả!
“Xấu muốn chết, còn không mau đi rửa mặt sạch sẽ.” Anh nhấc tay lên và lau đi vết máu ở bên khóe miệng của cô, ngón tay chạm vào vết thương khiến cô đau đến mức phải nhíu mày lại, cô nhanh chóng lùi hai bước về phía sau và duy trì khoảng cách an toàn mà ngón tay của anh không thể chạm tới.
Động tác này dường như chọc giận anh, anh sải chân bước về phía trước và nắm lấy cằm của cô: “Đau không?”
Anh nói với giọng điệu vô cùng trầm thấp không giống như đang dò hỏi khiến trong lòng cô cảm thấy sợ hãi, cô cẩn thận dè dặt gật đầu.
“Nguồn gốc của tai họa, đáng đời.” Anh nhỏ tiếng hậm hừ, ánh mắt còn cứng nhắc và lạnh lẽo hơn đá hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864032/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.