Cô không phản bác, người đàn ông này lạnh như băng, vừa nhìn liền biết tính tình không tốt lắm.
Không biết anh ta và nhà họ Lục là quan hệ như thế nào.
Đã trễ như vậy, không nên gây ra tiếng động quá lớn, lỡ như đánh thức người ở tầng dưới thì không ổn.
Cô giãy dụa bò lên, chạy ra ngoài như một làn khói, trốn vào trong phòng của mình.
Cô không đi, đây không phải phòng của anh ta mà.
Bà Lục chỉ có một người con trai, anh ta không thể nào là cậu hai hay cậu ba, đoán chừng chỉ là khách, nên dựa vào cái gì mà đuổi cô chứ?
Nghĩ xong, cô liền ngủ mất.
Người đàn ông đi qua phòng tắm khác, cái phòng tắm kia đã bị tên ngu xuẩn làm bẩn rồi.
Trở lại phòng, anh liếc mắt liền thấy một "vật thể" không biết tên bọc thành một cục ở trên giường.
Đáng chết! Anh thầm chửi một tiếng, bước nhanh về phía trước, vén chăn lên.
Anh dùng sức, nhấc “vật thể” xuống giường.
Đau đau đau! Hoa Hiểu Bồng từ trong mộng tỉnh dậy, xoa đầu kêu ong ong, vừa mở mắt liền đối mặt con ngươi lạnh băng của người đàn ông.
"Anh làm gì vậy?"
"Cô là người điếc hả? Tôi kêu cô cút khỏi tầng này, cô không nghe thấy?" Cả người đàn ông bên trên phát ra hơi thở lạnh lẽo, giống như hơi anh thở ra có thể đông lại thành băng.
Hoa Hiểu Bồng cảm giác một giây sau anh ta sẽ khiêng cô lên ném qua cửa số.
"Là dì Mai bảo tôi ở đây, tôi xuống tầng, tôi ngủ ở đâu chứ?"
"Đó là chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/863999/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.