Chương trước
Chương sau
"Cô và Cảnh Úc đã kết hôn rồi, cô hiện đã là vợ của nó, nên cô phải ở bên nó là chuyện đương nhiên." Thẩm Tú Phân không để ý đến đề nghị của Bạch Thanh Thanh, nói.

Kể từ khi Hoắc Cảnh Úc trở thành người thực vật, bà đã mời rất nhiều bác sĩ giỏi nổi tiếng trên thế giới đến chữa trị cho hắn, nhưng tất cả đều bất lực. Thế nên, vị tiểu thư Bạch thị không được sủng ái này, làm sao có thể có cách chữa khỏi cho Cảnh Úc chứ?

"Nhưng.." Bạch Thanh Thanh đang muốn mở miệng phản bác điều gì, nhưng Thẩm Tú Phân đã đứng dậy, bà vẫy vẫy tay với người làm bên cạnh, ý bảo họ đi lấy thứ gì đưa tới.

"Lúc trước ta đã nói với cô rồi, cô có thể rời khỏi Hoắc gia, nhưng cô phải sinh cho Cảnh Úc một đứa con, lưu lại huyết mạch cho Cảnh Úc." Thẩm Tú Phân dứt khoát nói.

"Nhưng Hoắc phu nhân, tôi là bị Bạch gia đánh thuốc mê đưa tới đây, tôi căn bản không kết hôn cùng Hoắc Cảnh Úc, các người bắt ép tôi như vậy, tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát!" Bạch Thanh Thanh không cam lòng nói, nhưng một giây sau, người làm đưa một cuốn gì đó màu đỏ tới đã thành công dội một gáo nước lạnh vào mặt cô.

"Đây là.." Bạch Thanh Thanh nghẹn họng trân trối nhìn cuốn sổ màu đỏ trước mắt, vội cầm lấy xem. Cô và Hoắc Cảnh Úc đã đăng ký kết hôn khi nào? Bạch Thanh Thanh nhìn chằm chằm giấy chứng nhận kết hôn không biết là thật hay giả trên tay, nhất thời không nói nên lời. Hoắc Cảnh Úc đã là một người thực vật đang nằm ở trên giường, hắn bằng cách nào đi chụp ảnh đăng kí kết hôn chứ?

"Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại Hoắc gia, những điều kiện về vật chất ta đều sẽ đáp ứng cô được." Thẩm Tú Phân vẻ mặt bình thản liếc nhìn Bạch Thanh Thanh, nhưng trong lời nói lộ ra vài phần uy hiếp.

Bạch Thanh Thanh không còn lời gì có thể phản bác Thẩm Tú Phân. Cô không ngờ có một ngày chính mình sẽ bị chuyện này trói buộc tự do. Bạch Thanh Thanh nhíu mày, cuối cùng không còn cách nào khác đành quay trở về nơi gọi là phòng tân hôn.

Cô nhìn Hoắc Cảnh Úc đang nằm trên giường, ma xui quỷ khiến đưa giấy chứng nhận kết hôn trên tay tới trước mặt hắn. "Này, Hoắc Cảnh Úc, anh có biết lúc mình trở thành người thực vật, không biết bằng cách nào đã kết hôn rồi không?" Nhưng hắn ngoài vì hô hấp mà ngực phập phồng lên xuống ra, thì không có bất kỳ phản ứng gì. Bạch Thanh Thanh cười khan, nghĩ thầm mình đang làm chuyện ngu ngốc gì vậy. Nhìn thoáng đồng hồ treo ở đầu giường, Bạch Thanh Thanh cất lại giấy đăng kí kết hôn, bắt đầu bài trị liệu xoa bóp mát xa cho Hoắc Cảnh Úc, sau đó tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ. Lúc này, Hoắc gia có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô, nên cô chỉ có thể ở lại trong căn phòng này. Cũng may Hoắc Cảnh Úc là người thực vật nằm ở đó không thể làm gì, nên Bạch Thanh Thanh không lo ngại nhiều trong chuyện cùng giường chung gối với hắn. Xem như một khúc gỗ đặt bên cạnh là được. Cô cố gắng nằm sát mép giường để giữ khoảng cách với Hoắc Cảnh Úc. Chỉ là sáng hôm sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình không hiểu vì sao lại nằm trong ngực Hoắc Cảnh Úc. Chính xác mà nói, cả người cô như bạch tuộc nằm trên người hắn. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, Bạch Thanh Thanh giật mình từ trên giường bật dậy. Hơn nữa, cô còn không yên phận mở cổ áo ngủ của hắn ra..

"May quá, may quá, anh là người thực vật.." Lẳng lặng chỉnh sửa lại quần áo cho Hoắc Cảnh Úc, Bạch Thanh Thanh nhanh chóng vệ sinh cá nhân, vội vã rời khỏi phòng mà không chú ý tới người đàn ông đang nằm trên giường này mi mắt đang khẽ rung.

* * *

Bạch Thanh Thanh hiện tại vẫn đang học đại học. Nên sau khi ăn sáng xong, Hoắc gia liền sắp xếp xe đưa cô đến trường. Bởi vì cái gọi là oan gia ngõ hẹp, Bạch Thanh Thanh mới bước xuống xe, đã chạm mặt với Lục Tử Hào và Bạch Đình Đình, bọn họ đang nắm tay nhau, nói gì đó có vẻ rất thân mật.

Bạch Thanh Thanh chỉ cảm thấy một màn này thật nực cười, nếu như không phải Bạch Đình Đình ngả bài nói ra, chỉ e là đến bây giờ cô cũng không biết chuyện hai người đó lén lút sau lưng cô. Có lẽ vì ánh mắt cô có chút lộ liễu, nên khiến Lục Tử Hào theo trực giác ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Bạch Thanh Thanh, anh sửng sốt: "Thanh Thanh.."

Hiện tại, tên của mình từ trong miệng Lục Tử Hào nói ra, chỉ làm cho cô cảm thấy ghê tởm chán ghét thêm mà thôi, cô không thèm để ý tới hai người trước mặt này đi một mạch vào trường học.

Thế nhưng, Bạch Đình Đình lại không chịu buông tha ngăn cô lại. "Chị, em còn chưa kịp chúc chị tân hôn vui vẻ nữa, đêm qua tân hôn như thế nào, vui vẻ chứ?"

Nhưng, Bạch Đình Đình tỏ vẻ như nghĩ ra điều gì đó, che miệng tiếp tục nói: "Aizz ya, em quên mất Hoắc đại thiếu gia là người thực vật, nằm ở trên giường không thể làm gì, gả cho một người thực vật, đây không phải là thủ tiết sao? Hơn nữa, cũng không biết Hoắc đại thiếu gia sống được bao lâu, chị, chị cũng quá đáng thương đi, cũng có thể rất nhanh nữa thôi chị sẽ trở thành quả phụ thì sao."

Bạch Đình Đình liên tiếp nói những lời nói châm chọt khó nghe, nhìn vẻ mặt đắc ý của Bạch Đình Đình, Bạch Thanh Thanh cảm thấy mình không nhất thiết phải nhịn nữa. Vì vậy, cô không chút do dự vung tay, giáng một cái tát vào mặt Bạch Đình Đình, khiến nụ cười của cô ta trở nên cứng đờ.

"Chậc, cô đây là đánh bao nhiêu lớp phấn a? Chẳng trách da mặt dày như vậy." Cô có chút ghét bỏ rắc rắc tay mình, Bạch Thanh Thanh cười lạnh, tiếp tục nói: "Bạch Đình Đình, ai mới thật sự là người đáng thương đây? Chồng của tôi là đại thiếu gia nhà họ Hoắc, và tôi là đại thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Hoắc, sau này cuộc sống gấm ngọc lụa là đang chờ tôi đó."

Lúc này, Bạch Đình Đình còn đang choáng váng vì cái tát vừa rồi của Bạch Thanh Thanh, cô ta che mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Bạch Thanh Thanh. "Cô!"

Bạch Thanh Thanh ánh mắt giễu cợt nhìn Lục Tử Hào. "Cô a, cũng chỉ là nhặt lại đồ mà tôi không cần nữa thôi, mà cứ tưởng là bảo bối gì. Bạch Đình Đình, không ngờ cô còn có thêm nghề phụ là nhặt ve chai đó, vậy tôi chúc hai người thiên trường địa cửu, nhanh giàu nhờ nghề nhặt ve chai nhé."

Sau những lời này, không chỉ Bạch Đình Đình tức run người, mà Lục Tử Hào sắc mặt cũng rất khó coi.

"Bạch Thanh Thanh, đủ rồi! Cô bây giờ như một người đàn bà chanh chua vậy. Xem ra Đình Đình nói không sai, là cô ham hư vinh, tình nguyện thủ tiết để gả vào Hoắc gia, làm đại thiếu phu nhân Hoắc gia chỉ vì tài sản của Hoắc gia mà thôi!" Lục Tử Hào chỉ vào mặt cô, giọng điệu mỉa mai nói.

Bạch Thanh Thanh lạnh lùng nhìn anh ta, cười nhạt, cô không giải thích gì, giơ tay, trực tiếp tát thẳng vào mặt Lục Tử Hào, nói: "Lục Tử Hào, Bạch Thanh Thanh tôi mắt mù mới coi trọng loại đàn ông như anh, sau này ra ngoài đừng bao giờ nói chúng ta đã từng yêu nhau, tôi thật sự cảm thấy mất mặt lắm!" Bạch Thanh Thanh nói xong, xoay người rời đi. Nhưng biểu tình trên mặt cô không còn mạnh mẽ như lúc nãy, thay vào đó là sự bi thương, mất mát. Mối tình đầu của cô cứ như vậy mà kết thúc. Trái tim cô rất đau, giống như bị kim đâm vậy.

Tâm trạng không tốt đi theo Bạch Thanh Thanh suốt cả ngày, khi cô trở lại Hoắc gia, nhìn Hoắc Cảnh Úc đang nằm trên giường, cô nhớ tới lời Bạch Đình Đình nói, trong lòng có chút chua xót. Bỏ qua những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, Bạch Thanh Thanh nửa quỳ trên thảm, bắt đầu tiến hành châm cứu kích thích thần kinh cho Hoắc Cảnh Úc, sự yên tĩnh trong phòng khiến cô không nhịn được nỉ non: "Hoắc Cảnh Úc, anh biết không? Hôm nay tôi rất buồn, tôi và Lục Tử Hào cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, chúng tôi yêu nhau và đều là mối tình đầu của nhau, tôi cho rằng chúng tôi có thể cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường, nhưng không ngờ anh ta lại phản bội tôi.." Bạch Thanh Thanh tự giễu khẽ cười, bây giờ Hoắc Cảnh Úc giống như một gốc cây để cô trút bầu tâm sự, để cô thoải mái nói ra những lời mà mình không thể nói trước mặt người khác. Dường như cô cũng đang nói lời từ biệt với quá khứ của mình.

"Hoắc Cảnh Úc, tôi kỳ thực thật hâm mộ anh, chỉ cần nhắm mắt nằm ở chỗ này, cái gì cũng không cần quản, cái gì cũng không cần quan tâm, mọi chuyện đều đã có người lo liệu thay anh." Đầu ngón tay của Bạch Thanh Thanh dọc theo cơ bắp trên cánh tay Hoắc Cảnh Úc xoa bóp, cuối cùng cầm lấy bàn tay hắn, giúp hắn cử động các khớp ngón tay. Lòng bàn tay Hoắc Cảnh Úc to rộng, các ngón tay thon dài, đến nỗi Bạch Thanh Thanh phải dùng hai tay của mình mới có thể cầm được.

"Tôi hi vọng anh có thể sớm tỉnh lại, tôi tin anh cũng không phải là một người có thể chấp nhận hôn nhân sắp đặt, đến lúc đó chúng ta liền hòa bình ly hôn, tôi cũng sẽ không yêu cầu các người bồi thường gì cả." Sau một hồi lầm bầm lầu bầu, Bạch Thanh Thanh đứng dậy duỗi cánh tay có chút nhức mỏi của mình, sắp xếp lại ngân châm, xoay người đi vào trong phòng tắm.

Tắm xong, cô phát hiện mình quên mang theo đồ ngủ. Nghĩ bụng, trong phòng cũng chỉ có một người thực vật, nên cô không nghĩ gì nhiều, liền trực tiếp từ phòng tắm đi ra, ngay cả khăn tắm cũng không quấn. Cô đi tới trước tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ, lúc xoay người muốn thay vào, thì bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen sắc lạnh.

Hoắc Cảnh Úc tỉnh rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.