Chương trước
Chương sau
Bạch Thanh Thanh thề, từ trước đến nay cô chưa bao giờ trải qua cảnh tượng nào xấu hổ như thế.

Lúc này, đầu óc cô trống rỗng, cơ thể càng không có bất kỳ phản ứng nào. Hoắc Cảnh Úc cũng không khá hơn là bao nhiêu. Hắn đã hôn mê trong thời gian dài, giác quan khôi phục đầu tiên là thính giác, tiếng sột soạt bên tai khiến cho hắn cảm thấy rất phiền, cáu kỉnh trong người. Nhưng, khi Hoắc Cảnh Úc mở mắt, cảnh tượng hắn nhìn thấy đầu tiên khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Phòng mình sao lại có một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, hơn nữa còn..

Vì được giáo dục tốt, Hoắc Cảnh Úc theo bản năng nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu cứ hiện lên những hình ảnh không thể xua tan kia. Nỗi tức giận cuồn cuộn lên trong ngực Hoắc Cảnh Úc, hắn muốn ngồi dậy, nhưng động tác kịch liệt như vậy đối với một người vừa mới tỉnh lại như hắn mà nói hoàn toàn khó khăn. Chỉ thấy đầu ngón tay hắn kịch liệt run rẩy, ngay cả mạch máu trên cánh tay cũng nổi lên.

"Cút ra ngoài!" Hoắc Cảnh Úc tức giận ẩn nhẫn từ trong kẽ răng nói ra ba chữ này, dây thanh quản đã lâu không sử dụng nên khi hắn nói ra ba chữ đó rất khó nghe, thô ráp như hàm chứa rất nhiều thủy tinh vỡ ở trong. Bất kể hiện tại là tình huống gì, Hoắc Cảnh Úc tuyệt đối không cho phép người phụ nữ này tiếp tục đứng ở đây.

Lời nói của Hoắc Cảnh Úc rốt cuộc cũng làm cho Bạch Thanh Thanh tỉnh táo lại, cho dù tính cách của cô có bình tĩnh lãnh đạm đến đâu thì lúc này sự ngượng ngùng xấu hổ cũng chiếm lấy tâm trí cô. "Uynh.." một tiếng, mặt Bạch Thanh Thanh đỏ bừng một mảnh. Cô nắm chặt bộ đồ ngủ trên tay hốt hoảng cực độ chạy thẳng vào phòng tắm, trong lúc không cẩn thận đầu gối cô đập mạnh vào cửa khiến cô phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Bạch Thanh Thanh cảm thấy đầu ngón tay mình đang run lên. Đây là loại chuyện gì? Cô quả thật hy vọng Hoắc Cảnh Úc có thể nhanh chóng tỉnh lại, nhưng thời điểm tỉnh lại cũng phải phù hợp một chút a.

Sau khi mặc quần áo tử tế xong, Bạch Thanh Thanh vô tình nhìn mình trong gương, chỉ thấy trên mặt cô viết rõ hai chữ "xấu hổ!" to đùng. Bạch Thanh Thanh hít sâu một hơi để bình ổn lại cảm xúc. Nghĩ theo hướng tốt, Hoắc Cảnh Úc hiện tại đã tỉnh, cô lập tức có thể rời khỏi Hoắc gia rồi. Tuy rằng đã làm đủ cách để bình ổn tâm lý, nhưng khi mở cửa phòng tắm, cô vẫn cực kỳ thận trọng. Vừa ngước mắt lên, cô liền nhìn thấy ở trên giường, Hoắc Cảnh Úc cơ bắp căng thẳng, tứ chi khẽ run, như muốn từ trên giường ngồi dậy. Bạch Thanh Thanh nhìn trên cổ Hoắc Cảnh Úc gân xanh căng lên, lập tức mở miệng nói: "Anh vừa hôn mê lâu ngày tỉnh lại, chức năng cơ thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, anh cố gắng như vậy cũng vô dụng, nếu ra sức gồng dậy như vậy còn có thể gây tổn thương cho cơ thể."

Bạch Thanh Thanh tốt bụng nhắc nhở nhưng đổi lại là ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Cảnh Úc. "Không phải tôi đã bảo cô cút ra ngoài rồi sao? Sao cô còn ở đây?" Lời vừa nãy cô nói, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, nhưng hiện tại tứ chi của hắn căn bản không có chút khí lực nào, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ chấp nhận sự thật này.

Đôi mắt đen láy của Hoắc Cảnh Úc gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thanh Thanh, nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh mà lúc nãy hắn nhìn thấy. Không biết là vì phẫn nộ hay là vì cái gì khác, vành tai Hoắc Cảnh Úc có chút ửng hồng, vì da của hắn rất trắng nên rất nổi bật, nhìn rõ được sự khác biệt đó.

Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp bác sĩ, việc đầu tiên Bạch Thanh Thanh muốn làm là kiểm tra thân thể cho Hoắc Cảnh Úc, nhưng khi cô vừa nhấc chân tới gần hắn, đôi mắt Hoắc Cảnh Úc liền tràn đầy hắc ám, tỏ ý cô không được tới gần tôi. "Cô nghe không hiểu lời tôi nói sao?" Giọng Hoắc Cảnh Úc trong trẻo hơn rất nhiều. Người phụ nữ này là ai phái tới?

Bạch Thanh Thanh bị Hoắc Cảnh Úc nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu có chút tê dại, cô căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng. Nhưng nghĩ lại, Hoắc Cảnh Úc có lẽ không biết cô rốt cuộc là ai. Nghĩ cũng đúng, đối với người hôn mê lâu ngày mà nói, vừa tỉnh lại mở mắt nhìn thấy người đầu tiên là một người xa lạ, đề phòng cùng cảnh giác cũng là điều bình thường.

Bạch Thanh Thanh thở dài một hơi, giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Tôi không phải người xấu, chỉ là bây giờ giải thích thì có chút phức tạp.. Tôi tên là Bạch Thanh Thanh, là vợ mới cưới của anh." Bạch Thanh Thanh có chút ngượng ngùng dời tầm mắt đi hướng khác. Không hiểu sao khi nói ra ba chữ "vợ mới cưới" này, một cỗ cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng cô.

"Cô cảm thấy.. Tôi là kẻ ngốc sao?" Khi nghe Bạch Thanh Thanh nói ra lời đó, ánh mắt Hoắc Cảnh Úc hung hăng trợn trừng lên. Hắn đương nhiên không tin lời Bạch Thanh Thanh nói. Trong lòng hắn càng thêm chắc chắn, người phụ nữ này khẳng định có liên quan đến một số người.

"Cút ra ngoài ngay cho tôi!"

Bạch Thanh Thanh im lặng nhún nhún vai, cảm thấy lời giải thích vừa rồi của mình có chút dư thừa. Nhưng bây giờ Hoắc Cảnh Úc đã tỉnh lại, đối với cô mà nói là chuyện tốt, như vậy cô có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Hoắc gia. Bạch Thanh Thanh lập tức ra khỏi phòng thông báo cho mọi người. Tin tức này dường như làm chấn động toàn bộ biệt thự.

Dù cho hiện tại đã là đêm khuya, nhưng Thẩm Tú Phân rất nhanh đã chạy tới. "Con trai!" Thẩm Tú Phân vội vội vàng vàng chạy tới bên giường, khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Úc đang mở to hai mắt, trong phút chốc rưng rưng nước mắt.

"Mẹ." Hoắc Cảnh Úc trầm giọng gọi một tiếng, nước mắt Thẩm Tú Phân liền rơi xuống.

"Thật sự tỉnh rồi, thật sự tỉnh rồi.. Con trai của ta, cuối cùng con cũng tỉnh rồi." Thẩm Tú Phân cực kỳ kích động, bả vai run lên, nhưng bà rất nhanh xoay người phân phó người giúp việc đi gọi bác sĩ mời tới.

Bạch Thanh Thanh thì im lặng, lặng lẽ đứng bên cạnh, không nói gì.

Rất nhanh bác sĩ riêng của nhà học Hoắc gia đã đến, ông ta tiến hành kiểm tra toàn diện cho Hoắc Cảnh Úc.

"Bác sĩ, tình trạng của con trai tôi thế nào rồi?" Thấy sắc mặt bác sĩ có chút ngưng trọng, Thẩm Tú Phân lo lắng hỏi.

"Phu nhân, có người tiến hành trị liệu kích thích cho thiếu gia sao?"

"Trị liệu kích thích?"

"Chính là phương pháp kích thích huyệt vị và gân mạch, phương pháp này rất hiếm thấy, đây cũng là nguyên nhân mà Hoắc thiếu gia có thể tỉnh lại, chỉ là Hoắc thiếu gia hiện tại chức năng cơ thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu muốn đi lại chỉ có thể dựa vào xe lăn trước."

Sau khi nghe lời bác sĩ nói xong, Thẩm Tú Phân nhíu mày, đem ánh mắt chuyển tới trên người Bạch Thanh Thanh đang đứng trong góc. Bà chợt nhớ tới lúc trước Bạch Thanh Thanh nói với bà, cô có thể cứu chữa Hoắc Cảnh Úc tỉnh lại, khi đó bà chỉ nghĩ Bạch Thanh Thanh vì muốn rời khỏi Hoắc gia mà thuận miệng nói ra mà thôi. Vì vậy, ánh mắt bà nhìn về phía Bạch Thanh Thanh có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.

"Vậy khi nào thì tôi có thể hoàn toàn bình phục?" Hoắc Cảnh Úc hỏi.

"Còn cần trị liệu phục hồi, tôi đề nghị phu nhân ngài tiếp tục liên hệ với vị bác sĩ đã tiến hành kích thích huyệt vị cho Hoắc thiếu gia kia."

Mặc dù hiện tại tứ chi Hoắc Cảnh Úc không thể hoạt động, nhưng chuyện hắn đã tỉnh lại đối với Thẩm Tú Phân mà nói là một chuyện rất tốt rồi.

Sau khi bác sĩ rời đi, Thẩm Tú Phân lại kiểm tra thân thể Hoắc Cảnh Úc một lần nữa.

Thấy vậy, Bạch Thanh Thanh đang định nhắc tới chuyện rời khỏi Hoắc gia với Thẩm Tú Phân, thì Hoắc Cảnh Úc lại nhanh hơn cô một bước, ánh mắt hắn hướng về phía cô, mở miệng hỏi: "Mẹ, người phụ nữ này là ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.