Chương trước
Chương sau
Vũ Minh Nguyệt ở bệnh viện cũng đã tỉnh lại, đầu cô lúc này vẫn còn đau đớn, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều ở góc phòng.
Cô khó nhọc gượng ngồi dậy, nhìn về hướng ghế sô pha, Lệ Tử Sâm lúc này đang ngủ say ở trên ghế. Anh lo lắng cô không an toàn khi ngủ một mình, nên đã ở lại bảo vệ an toàn cho cô.
Vũ Minh Nguyệt cánh mũi hơi cay cay, cô cũng nhớ lại chuyện đã xảy ra rồi, người đến cứu cô là Lệ Tử Sâm. Lần nào cũng vậy, anh vẫn luôn là người kịp thời đến khi cô xảy ra chuyện không hay.
Cũng như trong lúc cô đứng bên bờ vực sâu nguy hiểm, trong lòng cô chỉ nghĩ đến anh.
Đột nhiên cô lại suy nghĩ, nếu như đến một ngày Lệ Tử Sâm thật sự rời xa cô rồi, vậy thì cuộc sống của cô sẽ như thế nào đây? Con trai cô sẽ trở thành người không có ba sao? Cô cũng không biết, hay nói đúng hơn, là cô không dám nghĩ đến chuyện đó.
" Mình không muốn!" Cô lắc đầu nói khẽ.
Vũ Minh Nguyệt giở chăn ra, cô khó khăn đi xuống giường bệnh, bước chân của cô chậm chạp. Nhìn Lệ Tử Sâm đang say giấc, vẻ mặt của anh bây giờ trông rất mệt mỏi.
" Là em làm khó anh có đúng không? Tử Sâm, em không muốn rời xa anh, càng không muốn chúng ta phải trở nên thế này! Tại sao lại là anh chứ? Ông trời sao có thể đối với chúng ta như vậy?" Vũ Minh Nguyệt nức nở khóc nghẹn, cô gục đầu trên gối.
Lệ Tử Sâm ngủ rất say, anh không hề hay biết Vũ Minh Nguyệt bên cạnh đã khóc đến thương tâm.
Cô tựa đầu lên tay anh, chỉ vài ngày mà cô rất nhớ hơi ấm quen thuộc này, chỉ muốn vui vẻ ngủ trong vòng tay anh như lúc trước. Người đàn ông này cô không muốn buông tay, lỡ như anh tìm được một người phụ nữ khác phù hợp, thì cô và Tử Thành phải làm sao đây?
Nửa đêm Lệ Tử Sâm thức dậy, anh nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt đang nằm trong lòng mình, nội tâm không khỏi kinh ngạc.
" Minh Nguyệt!" Sợ làm cô thức giấc, anh khẽ nhỏ giọng kêu lên, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô.
" Sao em lại nằm ở đây rồi?" Anh thắc mắc hỏi, anh cũng không hiểu cô tại sao lại nằm bên cạnh anh như vậy.
Đã mấy ngày không được ngủ cạnh Vũ Minh Nguyệt, anh bây giờ thấy vô cùng hạnh phúc. Mặc kệ vì lý do gì cô nằm ở đây, anh không quan tâm nhiều như vậy, dịu dàng cúi người hôn nhẹ lên mái tóc dài của cô.
" Bảo bối, ngủ ngon!"
Buổi sáng tiếng chim nhỏ kêu ríu rít, bên ngoài gió thổi nhè nhẹ, làm lá cây chạm vào nhau kêu xào xạc. Vũ Minh Nguyệt mở mắt thức dậy, nhưng cô lại thấy mình đã ngủ trên giường từ bao giờ. Cô vội vàng bật ngồi dậy, nhưng đã không nhìn thấy Lệ Tử Sâm ở đâu nữa, ghế sô pha đã trống trơn.
" Tử Sâm!" Chẳng hiểu điều gì thôi thúc, cô bước xuống giường chạy nhanh ra ngoài tìm người.
Cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô không muốn ly hôn với anh nữa, cô muốn hai người có thể quay về như lúc đầu. Là do cô quá xúc động, cho nên đã ra quyết định vô cùng sai lầm, mà không thèm nghe anh giải thích lấy một câu.
" Ầm!" Do chạy quá nhanh, cô liền trượt chân mà ngã lăn trên sàn nhà.
"Ah!" Vũ Minh Nguyệt đau đớn kêu lên, cô đưa tay ôm lấy chân mình.
" Minh Nguyệt, em sao chạy ra đây làm gì? Có đau lắm không? Chỗ nào khó chịu hãy nói cho anh nghe!" Vừa lúc Lệ Tử Sâm mua đồ ăn sáng về, thấy cô ngã liền lo lắng chạy đến.
" Em không sao!" Cô lắc đầu đáp.
" Không sao là tốt rồi! Em đứng lên được không? Vẫn là để anh bế em vào trong thì hay hơn!"
Lệ Tử Sâm nhìn cô nói, anh đưa tay muốn bế cô lên, nhưng đã bị Vũ Minh Nguyệt chặn lại. Cô không muốn phải hối hận, liền nhào vào lòng anh.
" Tử Sâm, em không muốn ly hôn nữa! Là em đã quá ích kỷ, em yêu anh nhiều hơn những gì em nghĩ! Tử Thành cũng cần anh!"
" Minh Nguyệt, em nói thật sao? Em thật sự không muốn ly hôn nữa?" Lệ Tử Sâm như không tin vào tai mình, anh cẩn thận hỏi lại cô.
" Không muốn! Anh đã cướp đi người thân duy nhất của em rồi, vậy nên anh phải bồi thường cho em, phải chăm sóc cho em đến hết đời này!" Cô dụi vào đầu anh đáp.
" Chỉ cần em không ly hôn, anh cả đời này sẽ nguyện ý làm chồng của em! Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em!" Lệ Tử Sâm mừng rỡ lên tiếng, anh vòng tay ôm lấy cô thật chặt.
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh cảm thấy cô đã tha thứ cho anh rồi, như vậy đối với anh đã là quá đủ.
Trong phòng Lệ Tử Sâm ngồi đối diện với Vũ Minh Nguyệt, anh chỉ muốn giải thích cho cô nghe một chút, về những chuyện đã xảy ra trong vụ tai nạn năm ấy.
" Ngày hôm đó anh đã bị kẻ thù của Lệ Gia truy sát, thật không may là xe của anh cũng bị phá hư thắng. Trong lúc bị rượt đuổi, anh đã không may tông thẳng vào xe của ba mẹ em!"
" Thật sự lúc đó ba mẹ em vẫn còn sống, anh đã nhanh chóng cho người đưa họ đi cấp cứu, anh không biết là..." Nói đến đây anh dừng lại, giọng đầy mặc cảm tội lỗi.
" Minh Nguyệt, anh không cố ý!"
Vũ Minh Nguyệt nước mắt rơi đầy trên má, cô cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện rồi.

\_\_\_\_ **? To Be Continued ?** \_\_\_\_\_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.