Không thể cầu xin Vũ Minh Nguyệt, cả nhà Lưu Phi Phàm thất thểu ra về. Nghĩ đến phải trở lại căn phòng trọ tuềnh toàng đầy bụi bẩn, và nhưng con côn trùng xấu xí, lòng bọn họ lại cảm thấy nặng trĩu.
" Cmn, thật tức chết tôi! Con nhỏ Vũ Minh Nguyệt đó, tôi nhất định sẽ không để nó sống yên ổn!" Lưu Cao Lãng tay đấm mạnh vào tường rống lên, ông ta bây giờ không khác gì loại người không ra gì. Dáng vẻ lịch lãm tây trang phẳng phiu, nay chỉ còn là dĩ vãng.
" Không còn cách nào sao? Tôi thật sự sắp không sống nổi rồi!" Bùi Nhược Phi đau khổ lên tiếng.
Bọn họ đi ngang qua một tiệm cà phê nhỏ, bất ngờ trên ti vi thông báo tin tức. Thời sự đang nói về một vụ tai nạn xe kinh hoàng, đã có hơn 10 người tử vong. Lưu Cao Lãng ánh mắt đăm đăm nhìn vào màn hình ti vi, ông ta đang cố nhớ lại điều gì đó.
" Là hắn ta! Tôi nhớ ra rồi!" Đột nhiên ông ta reo lên sung sướng, mặt vui vẻ như được chúa cứu thế.
" Ba đang nói ai vậy? Có giúp gì được cho chúng ta sao?" Lưu Phi Phàm ánh mắt bán tính bán nghi nhìn ông ta hỏi.
" Là cái tên lúc sáng ba gặp ở Lệ Thị! Cuối cùng ba cũng nhớ ra hắn là ai rồi!" Lưu Cao Lãng trả lời hắn.
" Nhưng hắn là ai mới được cơ chứ?" Lưu Phi Phàm bắt đầu mất kiên nhẫn rồi, hắn nhíu mày khó chịu hỏi lại.
Lưu Cao Lãng nhìn tới nhìn lui, nhận thấy nơi mình đang đứng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chap-va-cuc-cung-bao-boi-cua-tong-tai/1848567/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.