Năm phút sau, khi Hứa Niệm An bước ra khỏi phòng thay quần áo, cô đã mặc một chiếc váy gạc pha lê màu trắng kem cổ sâu chữ V.
Những bông hoa anh đào nở rộ được viền bằng những sợi bạc trên ngực.
Hứa Niệm An có làn da trắng như tuyết, cổ thiên nga duyên dáng, mặc bộ váy này trên người, siêu trần thoát tục, hệt như tiên nữ hạ trần.
Mục Duyên Đình ngồi trên giường ngơ ngác nhìn cô, trong vài giây, bên tai chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập.
Mục Lam ánh mắt cũng sáng lên, vội vàng đi tới, nắm lấy tay Hứa Niệm An, không khỏi khen ngợi, “An An, chị thật là xinh đẹp, không có ai thích hợp với bộ váy này hơn chị.”
Hứa Niệm An cười nói cảm ơn.
Sau đó cô nắm tay Mục Lam, đi đến bên cạnh Mục Duyên Đình, quay người lại trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi, "Nhìn có đẹp không?"
Mục Duyên Đình dường như bây giờ mới tìm được giọng nói của mình, anh nói, "Đẹp.”
Anh có thể thấy rằng bản thân có chút không khống chế được, muốn ôm cô vào lòng mà yêu thương.
Hứa Niệm An mỉm cười hài lòng.
Mục Lam vỗ tay, “Được rồi, mọi chuyện tốt rồi, đi dự tiệc thôi.”
Vừa nói vừa nắm tay Hứa Niệm An bước ra ngoài.
“Chờ một chút.”
Mục Duyên Đình từ trên giường chậm rãi đứng dậy, giọng nói trở lại lãnh đạm thường ngày, “Đẹp thì đẹp, nhưng cái váy này không thể mặc ra ngoài như vậy được.”
Anh nói với Mục Lam, “Em lại đi chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/3132183/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.