Mục Thanh cúi đầu dựa vào lồng ngực của Úc Tĩnh, hiển nhiên là vừa mới khóc. 
Mục Duyên Đình âm thầm nắm tay Hứa Niệm An và liếc nhìn cô. 
Hứa Niệm An khẽ nắm lại tay anh, hai người mỉm cười nhìn nhau, nhanh chóng thu hồi ánh mắt. 
Nghiêm Cảnh Hàn ở bên cạnh xem toàn bộ quá trình, "........." 
Lần nữa nhắc lại, thỉnh các người suy xét một chút cảm thụ của chó độc thân! 
Nhìn thấy ba người xuống lầu, Mục lão gia đứng dậy nói, “Muộn rồi, ta đi qua tiệc tối của Lam nha đầu xem một chút.” 
Quản gia vội vàng đi tới đỡ ông. 
Họ biết rằng Mục lão gia không muốn dính líu đến thế hệ trẻ, nên chỉ đơn giản là tìm một lý do hợp lý để rời đi. 
Ngay khi Mục lão gia rời đi, Mục Duyên Tây nói với Hứa Niệm An với vẻ mặt nghiêm nghị, "Hứa tiểu thư, tối nay Thanh Thanh chạy vội. Con bé không làm chủ được tốc độ, đã quấy rầy cô. Mong cô đừng lấy đó làm phiền lòng. Đêm nay chắc đã làm cô sợ. Nhưng cô hãy yên tâm, Mục Duyên Tây tôi sẽ không để cô bị hàm oan.” 
Anh ta lấy séc từ trợ lý bên cạnh và đưa cho Hứa Niệm An, “Hứa tiểu thư, xin đừng từ chối.” 
Hứa Niệm An không nhúc nhích, thay vào đó, Nghiêm Cảnh Hàn tiến lên một bước, lấy ngân phiếu trong tay ra, nhìn một lượt rồi đặt lại, "Ồ, đại ca thật hào phóng, một phát là một triệu." 
Mục Duyên Tây trầm mặc nhìn con gái, “Mặc dù Thanh Thanh không được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/3132181/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.