Vu Khả đã ổn định, Trình Diệp bị bắt trở lại làm việc, ba hắn bây giờ có cháu rồi, chỉ muốn bồng cháu thôi.
Từ khi tỉnh lại, hai bên nhà nội ngoại cũng thường xuyên bế Trình Lục và Trình Dương đến chơi với cô.
Hai bé đều bú sữa ngoài vì Vu Khả không đủ sữa, hai bé cũng rất ngoan, chỉ có điều từ mắt mũi miệng đều giống Trình Diệp, chẳng giống Vu Khả chút nào khiến cô chuyển hết sức tổn thương, chẳng lẽ cô đánh đổi cả mạng sống thế kia mà chỉ là người mang thai hộ thôi ư?
Vu Khả chuyển hết sự bực tức trong lòng lên Trình Diệp, khiến hắn đã mệt chuyện công ty còn phải dỗ vợ. Thế mà ai kia chả dám trách nửa lời, an phận chịu thiệt.
Ban ngày Trình Diệp xử lí công việc, ban đêm sẽ đến bệnh viện ở cùng cô. Hắn dù mệt nhưng chỉ cần ở bên cô tất cả mệt mỏi đều tan biến.
Vu Khả nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt hắn, lại thấy hắn gầy đi, cô lại thấy mình sai. Tính tình trẻ con của cô lại không sửa được, lại làm khổ hắn.
"Trình Diệp, có phải em trẻ con lắm không, em toàn giận anh vì chuyện tầm bậy tầm bạ không hà, sao anh không như trước, đấu võ mồm với em chứ, anh không giận em sao?"
Trình Diệp hôn lên môi cô, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Không giận. Ngược lại anh rất thích việc em cứ trẻ con mà trách móc anh."
Lòng Vu Khả ấm lên, cô ôm lấy Trình Diệp, dựa đầu vào vai hắn.
"Em biết anh đã chịu đựng em rất nhiều, cảm ơn anh đã chấp nhận tính khí thất thường của em, cảm ơn anh đã yêu em như vậy."
"Khả Khả, tất cả đều là do anh tự nguyện. Khả Khả, hay là em cứ mắng anh đi, em nói lời tình cảm khiến anh không quen."
Vu Khả nghe xong, lập tức chuyển từ ôm sang đấm vào bụng hắn một cái.
Hiếm lắm cô mới trò chuyện êm ấm, nói lời cảm tình với hắn, hắn lại phá vỡ bầu không khí đang đẹp đẽ này. Đúng là chẳng thể nghiêm túc được với hắn mà.
"Được rồi được rồi, anh xin lỗi..."
Trình Diệp đúng là không quen cùng cô nói chuyện tình cảm. Hắn và cô trước giờ đều như nước với lửa, đấu khẩu nhau mãi. Đến khi nói những lời tình cảm lại là điềm báo cho việc xấu xảy ra.
Với lại hắn không muốn nghe cô nói lời khách sáo, bởi vì hắn tình nguyện hi sinh cho cô, không cần hồi đáp, chỉ mong cô mãi an yên.
"Hôm nay em quyết định sẽ nói mọi bí mật với anh, anh có gì muốn hỏi không?" Vu Khả bĩu môi hỏi hắn.
"Ờ, em chắc không?"
"Chắc, anh hỏi đi."
Vu Khả sẵn sàng trả lời cô hỏi, thế nhưng câu đầu tiên của hắn lại khiến cô muốn nổ tung.
"Mật khẩu tài khoản ngân hàng của em là gì."
"..." Vu Khả bất lực, muốn quay người không nhìn hắn nữa.
"Anh chỉ muốn biết em có dùng sinh nhật của anh làm mật khẩu của những thứ quan trọng không thôi. Em không dùng cũng không sao, anh sẽ không giận."
"..."
"Chỉ là... sau này em đổi sang mật khẩu là sinh nhật anh nhé."
"..." Hình như hắn trở lại thành Trình Diệp trẻ con rồi.
"Câu tiếp theo, hỏi đi." Vu Khả có hơi tức giận, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.
"Em có từng ghen vì tình nhân của anh không?"
"Không ghen."
Cô đây là nói thật, vì mấy cô tình nhân kia xuất hiện khi cô chưa yêu Trình Diệp, lại nói họ đều quá ngu ngốc, cô căn bản không để vào mắt.
Cô chỉ ghen một chút với Dương Tú Anh, nhưng cô ta không phải tình nhân, chắc không cần nó ra đâu nhỉ.
Trình Diệp có chút thất vọng. Vu Khả không nhìn thấy, tiếp tục thúc giục hắn hỏi câu khác.
"Em có từng ngoại tình không?"
"Ờm... hình như là có."
Đúng hơn là cô từng bao nuôi một tên trai bao. Anh ta khá đẹp trai, lại biết lắng nghe, cô dùng anh ta để trút đầu tâm sự, anh ta sẽ đưa ra một lời khuyên phù hợp cho cô. Mà lời khuyên đó chính là làm sao để chọc tức Trình Diệp. Cũng khá là hữu ích nên cô giữ anh ta làm "tình nhân" gần một tháng. Sau đó thì có người vác bụng bầu tới làm loạn nên cô không cần anh ta chỉ cách chọc tức Trình Diệp nữa.
"Anh không đủ thỏa mãn em sao?"
"Hả!?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, Vu Khả định giải thích đàng hoàng chuyện này, nhưng lại hoảng loạn nói vớ vẩn.
"Không có, em thề, ngoài anh ra em chưa ngủ với tên nào hết, anh rất tốt, em cũng rất thoả mãn."
Nói xong Vu Khả chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, cô nói cái quái gì vậy chứ.
Mày Trình Diệp giãn ra, từ muốn nổi giận chuyển sang trêu chọc cô.
"Thật không? Hay là anh lại "phục vụ" em một chút nhé? Em cũng ổn rồi, bác sĩ bảo cũng sắp được xuất viện rồi, hay là chúng ta thử ở bệnh viện xem sao, kích thích lắm đấy."
"Anh... anh bị điên à."
"Khả Khả, anh muốn thử..." Giọng nói tà mị của hắn cứ phả vào tai cô dụ dỗ.
Cô biết hắn không thể làm gì cô vì sợ đụng vào vết thương chưa lành nên trêu chọc hắn một chút.
Kết quả của chuyện này chính là, một mình Trình Diệp đen mặt đi "tự xử". Hắn chỉ muốn chọc cô một chút, kết quả tự mình hại mình.
Sau đó Trình Diệp ôm hận cắn răng thề, đợi cô khỏi hẳn, hắn sẽ cùng cô đạu chiến ba trăm hiệp!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]