Hôm nay là ngày Vu Khả xuất viện nhưng Trình Diệp không thể đến. Vì sao? Vì mấy ngày qua ngày nào hắn cũng bỏ việc đến bệnh viện than vãn nhớ cô.
Tình cảm là vậy nhưng hắn không được đáp lại, ngược lại còn bị cô mắng lên mắng xuống, rồi còn bị mẹ chồng cô xách lỗ tai từ bệnh viện đến chỗ làm. Hôm nay hắn lại muốn trốn việc đến nhưng sáng sớm đã phải họp nên không thể đến được, khiến ai đó vừa họp vừa khóc trong lòng nhiều chút.
Vu Khả thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thì gặp Vương Dịch Phong. Anh đến nhưng không vào, Vu Khả cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng anh.
Thấy anh muốn rời đi, Vu Khả vội vàng đuổi theo.
"Vương Dịch Phong, anh đợi một chút."
Vương Dịch Phong nghe tiếng cô gọi cũng dừng lại, bây giờ mới chịu đối mặt với cô.
"Chuyện đó... cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh thì mẹ con tôi đã không qua khỏi. Gia đình tôi rất biết ơn anh, hôm nào đó chúng tôi nhất định sẽ mời anh một bữa cơm."
Vu Khả nói cảm ơn là vì cô nghe được từ ba mình Vương Dịch Phong đã hiến máu giúp cô hoàn thành phẫu thuật.
Cô còn biết anh thường xuyên đến thăm cô, nhưng mỗi lần đều đứng bên ngoài mà không vào.
Vương Dịch Phong rất để ý lời cô nói. Cô nói là "chúng tôi" chứ không phải là "tôi", tức là cô không muốn một mình gặp riêng anh.
Mặc dù biết cô đã có hạnh phúc riêng nhưng anh vẫn chưa chết tâm, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-binh-di/2714871/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.