Chương trước
Chương sau
Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì em cũng không được phép rời khỏi anh...
Cô và con gái chính là sinh mệnh của anh..
Mặc kệ là có làm sai qui tắc của bang hội, anh vẫn sẽ đối đầu với những ai hãm hại người của anh...
Mặc kệ trước kia người trong lòng anh có là ai thì hiện tại, cô và con gái chính là trái tim của anh...
Mộc Hạ ôm lấy hông Hàn Thiên Ngạo thở dài bất đắc dĩ, “Vậy cái khế ước một trăm năm kia là anh bắt em kí khi nào vậy? Trong ấn tượng của em, em chưa từng kí qua loại khế ước trẻ con như vậy.”
Hàn Thiên Ngạo ôm chặt cô, anh lấy lại cảm xúc bình tĩnh nói, “Là lúc em cùng anh uống rượu, cũng là đêm động phòng đầu tiên của chúng ta.”
Mộc Hạ rời khỏi vòng ôm của anh liếc mắt xem thường trò trẻ con của anh, “Nhất ca lừng danh nổi tiếng máu lạnh mưu mô hóa ra lại có những trò trẻ con như thế?” Cô trêu chọc anh, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.
“Âu Dương Lưu Giai là con gái của thuộc hạ thân cận đi theo ông ngoại đã nhiều năm, vì năm đó cứu ông ngoại cho nên ông ấy mới qua đời, Lưu Giai được ông ngoại anh nuôi dưỡng, anh từ nhỏ sống trong tổ chức cho nên cũng có tiếp xúc cùng Lưu Giai, năm đó cũng là vì cô ấy liều mạng lên tàu cứu anh, anh mới thoát chết. Cũng là như cô ấy cứu anh cho nên anh xem cô ấy như người quan trọng. Cho đến khi anh nghe Hứa Chí Quân nói thấy Lưu Giai xuất hiện cùng Sâm Lan Hoàn, cũng chính Tống Tịnh Hiểu thừa nhận có thấy qua Lưu Giai cùng Sâm Lan Hoàn anh mới hoài nghi Sâm Lan Hoàn và vụ tàu năm đó.” Hàn Thiên Ngạo giọng có chút trầm đi.
Mộc Hạ giống như là nhớ ra chuyện gì đó, “Lần đó em không thấy rõ mặt cô gái đi cùng Sâm Lan Hoàn, nhưng nếu Âu Dương Lưu Giai thường xuyên đến tổ chức của các anh vậy chắc chắn đã gặp quan Hứa Chí Quân, Ngải Thần thậm chí là Sâm Lan Hoàn. Các anh thường tập luyện cùng nhau sao?”
Hàn Thiên Ngạo gật đầu, “Phải, bốn người các anh đều ở tổ chức riêng được ông ngoại cùng ông cụ Tống huấn luyện, ngoại trừ cô ấy ra thì không ai có thể bước chân vào tổ chức đó.” Hàn Thiên Ngạo cũng gần như hiểu ra được vấn đề trong câu hỏi của Mộc Hạ. Anh như ý thức được gì đó nhưng rất bình tĩnh nói với Mộc Hạ, “Chuyện này để anh giải quyết, thời gian tới không có sự đồng ý của anh thì e không được ra ngoài, con gái ngủ rồi, em ngủ sớm đi, anh cần nói chuyện cùng Thời Tuấn và Ngải Thần.” Anh hôn Mộc Hạ một cái mới rời đi, Mộc Hạ nhìn con gái ngaon ngoãn uống sữa xong một lúc liền ngủ. Con bé rất ít khóc, ngoại trừ đói bụng, khó chịu khi tả chưa thay thì hoàn toàn không quấy khóc, nhưng là buổi sáng thức dậy không phải Hàn Thiên Ngạo bế con bé trước thì con bé sẽ khóc la một trận. Mộc Hạ nghĩ cũng chính do Hàn Thiên Ngạo chiều hư con bé.
Vì sự an toàn của Mộc Hạ và con gái Hàn Thiên Ngạo tăng cường thêm người bảo vệ xung quanh căn hộ, ngoài ra Thời Tuấn cũng sẽ ở lại căn hộ của họ tiện thể bàn bạc công việc.
Cửu Na Lạp là võ ảnh cùng Lý Viên độc ảnh cũng sẽ về lại tổ chức.
Không một ai hay biết ngoài Thời Tuấn ra thì ngay cả Ngải Thần cũng không biết Hàn Thiên Ngạo đã huấn luyện và thu thập những nhân tài hiếm có để thành lập một tổ chức riêng tên Ám Dạ, đây là một tổ chức ngầm trong thuộc bang hội hiện tại của họ.
Ám Dạ là một tổ chức ẩn mình trong bóng tối, chỉ được lệnh của Hàn Thiên Ngạo xử lí những tổ chức ngầm có sự tạo phản trong bang. Mặc dù trong bang hội đáp ứng theo qui định của ông cụ Âu Dương, nhưng là có những thành phần tham lam mưu mô âm thầm đấu đá lẫn nhau, chẳng qua là Hàn Thiên Ngạo dùng tổ chức Ám Dạ để chấn chỉnh bọn họ mới khiến bang hội không có sống gió lớn đến tận bây giờ.
Ngải Thần cùng Thời Tuấn đang đợi Hàn Thiên ngạo tại phòng riêng của Thời Tuấn trong căn hộ của Hàn Thiên Ngạo.
Hàn Thiên Ngạo bước vào thư thái nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, anh chưa kịp lên tiếng thì tiếng oán than của Ngải Thần vang lên, “Hàn Thiên Ngạo, tôi mệt chết rồi vậy mà cậu còn lôi tôi đến đây trong lúc giữa đêm thế này sao?”
Hàn Thiên Ngạo không quan tâm, anh lấy điều khiển bấm vào màn hình lớn trước mắt giọng lạnh lùng vang lên, “Chúng ta bị Sâm Lan Hoàn và Lưu Giai che mắt rồi, đây là thông tin tôi tìm được từ hệ thống Ám Dạ.”
Ngải Thần kinh ngạc mắt trợn lớn nhìn Hàn Thiên Ngạo, “Ám Dạ, cậu có quan hệ gì với tổ chức này? Tôi điều tra từ lâu vẫn không có tin tức của Ám Dạ? Cậu không biết rất nhiều thành viên trong bang chúng ta bị tổ chức này trừ khử đấy.”
Thời Tuấn lắc đầu mở miệng, “Chính vì sự ngờ ngệch và tính tình nóng nảy cảu cậu cho nên Nhất Ca mới không để cậu biết về tổ chức Ám Dạ.”
Ngải Thần nghi hoặc hiếp đôi mắt đào hoa nhìn hai người đàn ông trước mặt, “Đừng nói với tôi là hai người có liên quan đến Ám Dạ.”
Hàn Thiên Ngạo lườm Ngải Thần chậm rãi mở miệng, “Không phải có liên quan mà là Ám Dạ do tôi thành lập.”
“Hả?” Ngải Thần đứng bật khỏi ghế, không thể tin nhìn Hàn Thiên Ngạo, cảm xúc của anh hiện giờ là muốn đem hai người kia ra đánh đá một trận, chuyện lớn như vậy mà giấu anh lâu như vậy.
Hàn Thiên Ngạo biết cảm xúc không vui của Ngải Thần, anh chậm rãi nói “Cậu quá nhiều việc phải đảm nhận cho nên tôi không nói cho cậu biết, tổ chức Ám Dạ bình thường vẫn để Cửu Na Lạp và Lý Viên chỉ huy hoạt động.”
Ngải Thần nghe xng mới cảm giác dịu đi sự buồn bực và tức giận một chút, anh và Hàn Thiên Ngạo là bạn thân rất lâu, anh có chút tức giận khi Hàn Thiên Ngạo giấu anh chuyện lớn này. Ngải Thần hậm hực hờn giỗi ngồi xuống ghế.
“Ngải Thần, cậu còn nhớ người trúng tuyển dự án năm đó của JK mình đưa ra là ai không?” Hàn Thiên Ngạo hỏi.
Ngải Thần hậm hực nói, “Đó là dự án lớn, máu chốt là do cậu giở trò trong dự án và bản thiết kế cốt yếu muốn tìm người chỉnh sửa được lỗ hổng của nó, nhưng mà năm đó cũng không thấy người kia đến. Theo như hồ sơ mà trợ lí nói thì người kia là nữ năm đó hình như cũng mới hai mươi tuổi thì phải, tên là...” Ngải Thần lục lại trí nhớ nói một hồi trong đầu xuất hiện gương mặt xinh đẹp thanh thuần kia. “Mộc Hạ.” Ngải Thần hét lên.
“Phải, cũng là trong khoản thời gian đó cô ấy nhận được tin tức Mộc băng mất tích không lí do, cũng vì không muốn cô ấy đau lòng cho nên ba mẹ vợ tôi đã nói dối là tai nạn mất tích.” Hàn Thiên Ngạo nói, trên màn hình hiện ra chiếc xe của Mộc Băng năm đó lái, đúng là năm đó Mộc Băng có xảy ra tai nạn nhưng không mất tích, trên xe người đi cùng Mộc Băng chính là Lưu Giai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.