Chương trước
Chương sau
Trong sân vườn, khách cũng chỉ là người nhà cho nên ba người đàn ông kia cũng không mấy đề phòng. Thời Tuấn vừa làm một số việc cho nên cũng tham gia vào việc thảo luận của ba người đàn ông kia.
Hứa Chí Quân chậm rãi lên tiếng, “Tôi là vì vật nhỏ và con gái cô ấy cho nên mới cùng anh nói chuyện, còn việc anh đối phó Sâm Lan Hoàn như thế nào thì không liên quan đến tôi.”
Ngải Thần lườm Hứa Chí Quân mở miệng trêu đùa anh, “Hứa Chí Quân, cậu vẫn chưa thể phân biệt được Mộc Hạ và Mộ Dung Vân sao?”
Hứa Chí Quân liền trừng mắt cảnh cáo Ngải Thần, anh gằng giọng nói, “Tôi còn cần cậu chỉ dậy cách phân biệt sao?”
Hàn Thiên Ngạo im lặng rất lâu mới lên tiếng nói, “Chuyện của Sâm Lan Hoàn không phải vì một chuyện hắn bắt giữ Mộc Hạ, ngoài việc hắn cùng Lưu Giai hợp tác năm đó trên tàu còn có việc liên quan đến tổ chức.”
Thời Tuấn nói, “Sở dĩ năm đó chúng ta điều tra không ra là nhờ vào một phần của Lưu Giai và thuộc hạ thân cận của Sâm Lan Hoàn, người kia rất giỏi trong việc ngăn chặn định vị và hệ thống toàn cầu, so với cậu và nhị ca không thua kém là bao nhiêu.”
“Người giỏi có thể so ngang hàng với hai người cũng chỉ có Huân Hàn Trạc, nhưng hắn từ khi nào lại là thuộc hạ thân cận của Sâm Lan Hoàn.” Ngải Thần suy ngẫm lên tiếng. Theo lí mà nói, nếu năm đó không có Hàn Thiên Ngạo cùng Thời Tuấn giúp sức anh chưa chắn có được chức danh tam ca của bang hội, nếu anh chỉ cầu thua một giây sau Huân Hàn Trạc liền không có chỗ đứng.
Thời Tuấn lên tiếng, “Năm đó nếu nhất ca bước lên con tàu kia thì liền không còn mạng, mà người mật báo cho nhất ca lại là Lưu Giai, cũng vì vụ nổ tàu năm đó mà Lưu Giai mất tích.”
Hứa Chí Quân đưa mắt nhìn Hàn Thiên Ngạo giọng chăm chọc vang lên, “Chẳng phải năm đó người trong lòng cậu không phải là Tống Tịnh Hiểu sao, nay lại xuất hiện thêm một Lưu Giai.”
Hàn Thiên Ngạo lạnh nhạt không lên tiếng, anh biết Hứa Chí Quân biết Lưu Giai, chẳng qua là anh ta còn để bụng chuyện của Mộc Hạ lần trước cho nên cố ý khiêu khích anh.
“Yo, Hứa Chí Quân năm đó tập luyện ông cụ Âu Dương luôn mang theo một bé gái, cậu cũng thừa biết thân phận của bé gái kia sao nay lại giả vờ không quen biết. Nếu không phải cậu muốn độc chiếm Mộc Hạ mà tiết lộ chuyện của Mộc Băng thì cớ sự sẽ không như bây giờ.” Ngải Thần nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể đánh Hứa Chí Quân một trận.
“Cậu...” Hứa Chí Quân tức giận muốn dạy dỗ Ngải Thần liền bị Thời Tuấn ngăn lại.
Lúc này Hàn Thiên Ngạo mới lên tiếng, “Hứa Chí Quân không tiết lộ, Mộc Hạ cũng sẽ biết thôi. Sâm Lan Hoàn chấp nhận rời đi năm đó là yêu cầu giữa cậu ta và chị gái Mộc Hạ, hắn ta nhẫn nhịn đến hôm nay mới bộc phát cũng là vì chuyện của Mộc Hạ năm đó.”
Hứa Chí Quân bực dọc lên tiếng, “Tôi cũng vừa mới nghe thuộc hạ báo khi điều tra thông tin của Sâm Lan Hoàn. Nghe nói năm đó hắn vì biết chuyện Mộc Hạ cùng Từ Diễn thân thiết, lại nghe những lời bàn tán giữa Mộc Hạ và Từ DIễn cho nên mới cố ý khiêu khích Từ Diễn. Hai người họ đánh nhau trước kí túc xá, Mộc Hạ vì can ngăn hai người họ mà bị thương, sự việc lớn khiến trường đại học một trận ồn ào, phía dư luận đều dồn ép đổ lỗi cho Mộc Hạ. Nhà trường cũng đưa ra biện pháp giải thích cho dư luận, mặt khác muốn giữ Mộc Hạ ở trường vì cô ấy là sinh viên ưu tú khả năng thi lên tiến sĩ rất cao, bồi dưỡng thêm sẽ là giáo sư nữ trẻ tuổi nhất thế giới. Nhưng không hiểu vì sao năm đó Mộc Hạ kiên quyết đòi tốt nghiệp ra trường.”
Hàn Thiên Ngạo chậm rãi nói, “Vì ngày cô ấy quyết định cũng là lúc nghi ngờ chuyện của Mộc Băng về Sâm Lan Hoàn, Mộc Hạ biết Mộc Băng có tình cảm với Sâm Lan Hoàn cho nên quyết định chấp nhận tốt nghiệp lấy lí do vì chuyện ồn ào của Sâm Lan Hoàn và Từ Diễn đánh nhau.” Hồi ức anh nhớ lại lúc anh vô tình thấy Mộc Hạ đứng dưới mưa nhìn chằm chằ cổng trường đại học, lần đó là anh cùng ba mẹ đến nhà họ Mộc vì hôn ước của anh và Mộc Hạ, cũng là lúc Mộc Hạ biết tin Mộc Băng mất tích. Anh đoán cô nghi ngờ chuyện Mộc Băng mất tích có liên uan đến Sâm Lan Hoàn nhưng cô lúc đó không hề biết Mộc Băng đã qua đời.
Hứa Chí Quân suy đoán, “Cậu nghi ngờ Sâm Lan Hoàn cố tình tiếp cận Mộc Băng khiến cô ta có tình cảm với hắn sau đó dụ dỗ cô ta thuyết phục Mộc Hạ chấp nhận tình cảm của hắn?”
Hàn Thiên Ngạo trầ tư lắc đầu, “Không hẳn, Mộc Hạ từng nói Sâm Lan Hoàn thừa nhận tiếp cận Mộc Băng không phải vì muốn Mộc Băng thuyết phục Mộc Hạ. Cậu ta không có ý định tổn thương hai người Mộc Băng và Mộc Hạ, nhưng là tôi vẫn không rõ vì sao năm đó nếu hắn đã che giấu được chuyện con tàu thì tại sao chấp nhận rời đi vì chuyện của dư luận dồn ép Mộc Hạ. Với khả năng củ cậu ta năm đó chắc chắn sẽ khiến nhà trường cùng dư luận có thể im lặng mãi mãi, nhưng là cậu ta chấp nhận rời đi.”
“Mộc Hạ không tin tưởng lời nói của Sâm Lan Hoàn sao?” Ngải Thần nghi hoặc lần bầm.
“Không phải cô ấy tin Sâm Lan Hoàn mà cô ấy tin vào trực giác Sâm Lan Hoàn sẽ không làm hại cô ấy và Mộc Băng.” Hàn Thiên Ngạo trả lời.
Hứa Chí Quân đăm chiêu suy nghĩ cũng mở miệng, “Năm đó chắc chắn Mộc Băng nắm được nhược điể của Sâm Lan Hoàn cho nên mới bị cô ta uy hiếp mà rời đi.”
Hàn Thiên Ngạo không nói, Mộc Hạ từng nói với anh, Sâm Lan Hoàn nói Mộc Băng dùng chuyện anh biết cô bị bệnh u não và tình cảm của cô dành cho Sâm Lan Hoàn, yêu cầu của cô và cậu ta là nếu Sâm Lan Hoàn không chấp nhận tình cảm của cô thì hãy rời đi vì Mộc Hạ. Nhưng đối với Hàn Thiên Ngạo anh chi tin một nữa lời của Sâm Lan Hoàn, chắn chắn như lời Hứa Chí Quân nói Mộc Băng nắm nhược điể của Sâm Lan Hoàn cho nên mới yêu cầu Sâm Lan Hoàn rời đi.
Với những người như các anh thì không dễ bị người khác uy hiếp mà thuận theo, Sâm Lan Hoàn là một ngườ giấu tâm tư cùng thủ đoạn khá tốt, điểm yếu của cậu ta mà Mộc Băng nắm được cũng là chỉ có Mộc Hạ ma thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.