Ngày đầy tháng của con gái bảo bối, Hàn Thiên Ngạo vì sự an toàn của bé và Mộc Hạ cho nên chỉ tổ chức bữa tiệc nhỏ sau lưng biệt thự của anh ở bán đảo hào môn. Khách cũng chỉ là những người quen và thân thuộc nhất, và người mà Mộc Hạ nghĩ Hàn Thiên Ngạo luôn đề phòng sẽ không thể ngang nhiên bước vào biệt thự được, Mộc Hạ nhìn Hứa Chí Quân sau đó là đưa mắt nhìn Hàn Thiên Ngạo. Hứa Chí Quân vẫn là bộ tây trang màu đen anh hay mặc, hầu như Mộc Hạ chỉ thấy anh mặc tây trang màu đen hoặc trang phục màu đen, giống như Hàn Thiên Ngạo đều là màu đen. Mộc Hạ nhìn Hứa Chí Quân đến gần mình, cô không hề sợ hãi trước Hứa CHí Quân nữa, trên tay cô vẫn còn đang ôm con gái nhỏ Hàn Hâm Đình, đây là cái tên mà Hàn Thiên Ngạo đặt tên cho con bé khi Mộc Hạ còn mang thai, cô biết ý nghĩa trong tên mà anh đặt cho con gái, anh hi vọng con gái anh sẽ sống một cuộc sống vui vẻ, tươi đẹp và lớn lên xinh đẹp. Bạch Nhạn còn nói, với gien của Hàn Thiên Ngạo và Mộc Hạ chắc chắn đứa bé sẽ xinh đẹp rồi. Hứa Chí Quân nhìn Mộc Hạ, vẫn là ánh mắt thâm tình lưu luyến, anh đưa cho Mộc Hạ một tấm thẻ đen, anh chậm rãi nói “Đây là quà đầy tháng cho con bé, lúc em sinh, tên Hàn Thiên Ngạo chết tiệt đến liền đưa em và con bé đi, tôi vẫn chưa nhìn mặt con bé được.” Mộc Hạ đưa tay nhận lấy tấm thẻ, trên đó chỉ để chữ khách hàng đặc biệt, cô nói “Đây là gì? Con gái tôi còn nhỏ không thích hợp đến chỗ các anh tham quan đâu.” Cô trêu chọc Hứa CHí Quân nhưng là vẫn không biết anh đưa tấm thẻ này có ý nghĩa gì. Hứa Chí Quân nhìn đứa nhỏ trong tay Mộc Hạ, rất đáng yêu xinh đẹp, con bé lớn lên sẽ là không thua kém mẹ nó rồi, nhưng đôi mắt và chiếc mũi cao rất giống Hàn Thiên Ngạo. Mộc Hạ bước đến, đưa con gái cho Hứa Chí Quân “Coi như trước đây anh từng cứu con bé một lần, anh ôm con bé đi.” Cô thấy được Hứa Chí Quân rất căng thẳng khi ôm bé, nhưng là động tác ôm trẻ sơ sinh lại rất thuần thục không khác mấy so với Hàn Thiên Ngạo nhà cô, cô tò mò nhìn Hứa Chí Quân. Hứa Chí Quân thích thú nhìn đứa nhỏ, con bé còn cười với anh. Hàn Thiên Ngạo từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, anh đưa tay ôm eo Mộc Hạ, giọng lạnh nhạt vang lên, “Con gái tôi là nói cám ơn anh vì cứu con bé một lần.” Mộc Hạ cười vì lời nói của anh, con gái cô mới một tháng tuổi làm sao nói được, anh chính là cứng miệng mượn con gái để cám ơn ân nhân đây mà, nhưng Mộc hạ không hề biết, lần đó Hàn Thiên Ngạo vì cám ơn Hứa CHí Quân cứu cô lần đó đã đưa mảnh đất màu mỡ có giá trị cho Hứa Chi Quân. Hứa Chí Quân liếc mắt xem thường Hàn Thiên Ngạo, giọng như nghiến răng mà nói “Nếu không phải vật nhỏ gọi nói cho anh biết cô ấy ở đâu, con bé đã sớm gọi tôi là ba rồi.” Hàn Thiên Ngạo lập tức đen mặt, không vui trừng mắt với Hứa Chí Quân, anh liền bước đến ôm lấy con gái từ tay Hứa Chí Quân, ý tứ nói anh mới là ba ruột của con bé. Hứa Chí Quân mặc kệ sự nhỏ mọn của Hàn Thiên Ngạo, anh vẫn còn luyến tiếc con bé, anh nhìn Mộc Hạ lúc này mới giải thích tấm thẻ trong tay cô, “Đây là thẻ chỉ có một duy nhất trên thế giới tôi dành riêng cho con bé, bất luận là con bé muốn làm gì hay thanh toán bất kỳ thứ gì đều có thể dùng nó, Hứa thị thanh toán cho con bé.” Mộc Hạ cười, “Anh hào phóng thật đấy, tiểu Đình Đình con có chỗ chống lưng so với ba con không thua kém nha.” Cô đưa tay chọc chọc vào má bé khiến bé cười vui vẻ, để ý liền thấy lúm đồng tiền càng đáng yêu, cái này là ba bé và mẹ bé không có. Ngải Thần ôm một cái rương nhỏ nhìn rất đặc biệt sảng khoái bước đến, anh cũng kinh ngạc khi thấy Hứa Chí Quân ở đây, nhưng là vừa thấy Hàn Hâm Đình anh liền bỏ Hứa Chí Quân sang một bên, liền vui vẻ bước đến ôm bé con từ trong lòng Hàn Thiên Ngạo. Ngải Thần hưng phấn nói, “Tiểu Đình Đình có nhớ ba nuôi không? Hôm nay ba nuôi đem quà đến cho con.” Anh vừa nói vừa nhìn Hàn Thiên Ngạo đang ôm cái rương vừa nãy bị anh vứt vào tay Hàn Thiên Ngạo. Mộc Hạ nhìn biểu tình phô trương của Ngải Thần cười nhẹ nhưng lại không bận tâm anh tặng quà gì cho con gái cô. “Hàn Thiên Ngạo, Ngải Thần, chúng ta nói chuyện một lúc.” Lúc này Hứa Chí Quân lên tiếng. Sau đó là ba người đàn ông nói chuyện cùng nhau, Mộc Hạ ôm con gái đi lên phòng cho con bé bú sữa, mà Hàn Tư Nguyệt cũng sẽ lẽo đẽo theo sau. Bạch Nhạn vì bận chút chuyện cho nên cùng Bạch Nhược Đông đến hơi trễ, lúc Bạch Nhạn lên phòng muốn nhìn bảo bối nhỏ, cũng là lúc con bé vừa bú sữa xong. “Tiểu Đình Đình, mẹ nuôi nhớ con quá đi mất.” Bạch Nhạn cười vui vẻ đến chỗ ghế sofa lớn mà Mộc Hạ đang ngồi, vội đưa tay muốn ôm con bé. “Cẩn thận, con bé vừa mới ăn no.” Mộc Hạ dặn dò. “Tiểu Đình Đình thật đáng yêu nha, mẹ nuôi cùng bác Nhược Đông có mang quà cho con đấy.” Bạch Nhạn phấn khích nói. “Chị dâu, em cũng muốn ôm Đình Đình.” Hàn Tư Nguyệt uất ức nói. Vì Hàn Hâm Đình quá nhỏ, mà Hàn Tư Nguyệt vốn tay chân lóng ngóng cho nên Hàn Thiên Ngạo không cho Hàn Tư Nguyệt bế con gái anh. Mộc Hạ nhìn cô bé, “Em bế cháu đi, nhưng chỉ một lúc thôi nhé, anh trai em mà biết thì lại mắng em đấy.” Mộc Hạ là sợ Hàn Thiên Ngạo lại trách mắng Hàn Tư Nguyệt cho nên chỉ để Hàn Tư Nguyệt bế bé con một chút mà thôi. Mộc Hạ nhìn Bạch Nhạn, “Hàn Thiên Ngạo sẽ để con gái bị thiệt thòi sao? Cậu và anh Nhược Đông cần gì phải mua quà cho con bé.” Bạch Nhạn bĩu môi, “Đúng là ông chủ lớn sẽ không để con bé chịu thiệt, nhưng là quà mà anh Nhược Đông cùng mình chọn tỉ mỉ đấy, mình còn là mẹ nuôi của Đình Đình, cậu ngăn cản được mình sao?” Mộc Hạ cười không nói, cô đang suy nghĩ chuyện của ba người đàn ông kia, họ cùng nhau là đang tính toán gì? Gần đây cô thấy tần suất xuất hiện của Ngải Thần và Thời Tuấn ở bán đảo hào môn là hằng ngày. Vì kể từ khi Mộc Hạ sinh đến giờ Hàn Thiên Ngạo vẫn không hề rời khỏi mẹ con cô. Cô đoán có lẽ họ cùng nhau bàn tính kế cùng đấu với Sâm Lan Hoàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]