Khi Hứa Bùi vào phòng ngủ, Nhan Thư đã tắm xong, mặc bộ đồ ngủ Hứa phu nhân chuẩn bị, làm ổ trên ghế sofa, ánh đèn chiếu xuống khiến cả người cô trở nên mềm mại vô cùng. 
Anh bỗng dừng ở cửa, chăm chú nhìn cô mấy giây. 
Đi vào trong. 
Sau đó liền thấy cô gái nhỏ quay lưng lại chỉ chừa cho anh một cái ót. 
Hứa Bùi gọi cô: “Nhan Thư.” 
Nhan Thư làm lơ, ngược lại càng vùi sâu hơn. 
Hứa Bùi nhíu mày, cho rằng cô đang nghe nhạc nên cố tình lớn tiếng gọi: “Nhan Thư!” 
Cô gái nhỏ quay đầu lại: “Anh nhỏ giọng một chút, đừng để bị cô chú nghe thấy.” 
Biểu tình Hứa Bùi hơi có vẻ mờ mịt: “Em không đeo tai nghe, vậy tại sao không trả lời tôi?” 
Nhan Thư “…” 
Cô không nói ra được. 
Cảm thấy không muốn nói chuyện với anh. 
Nhưng cô là người không biết kiềm chế nên cuối cùng vẫn không nhịn được: “Anh nói, anh vì cái gì muốn lười gạt tôi, vì sao lại nói nhà anh rất nghèo!” 
Hứa Bùi hơi dừng bước chân lại, giương mắt: “Tôi nói nhà tôi nghèo?” 
Nhan Thư khó hiểu. 
Cô cố gắng nhớ lại một chút. 
Hình như quả thật là anh chưa nói thế! 
Nhưng… 
Nhan Thư lấy khí thế muốn hả giận hỏi: “Vậy chiếc xe second-hand cũ kỹ đại chúng là sao?” 
(*伊拉克 (tổn thất chiến tranh Iraq) – second-hand, đã quá cũ, chẳng hạn như bề mặt bị ố vàng và bám bụi, không được rửa sạch, hoặc có vết xước ở khắp mọi nơi, như thể vừa trở về từ chiến trường ở Iraq.) 
Giọng điệu Hứa Bùi vô cùng từ tốn, từ phòng để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-chon-san-truong/1042677/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.