Điền Tư Điềm ngồi ở bên bờ cát nhân tạo, quay lại huýt sáo với Nhan Thư vừa bước ra từ phòng thay đồ. Tiểu Ưu quay đầu lại, “A, Nhan Nhan, cay quá đi!” Nhan Thư nhướng chân mày, men theo bờ cát chậm rãi bước tới, nằm xuống chiếc ghế trên bãi biển bên cạnh hai người. Tiểu Ưu nhìn cô một cái, lại nhìn thêm cái nữa, không nhịn được vươn tay ra lén sờ một chút. Sờ xong còn chưa đã, cảm thán: “Nhan Nhan, cậu nuột thật đấy.” Nhan Thư bị cô ấy làm cho ngứa ngáy, vừa cười vừa đẩy cô ấy ra: “Đủ rồi nha, cậu vừa mới nói cái gì vậy chứ?” “Chị Lâm, không phải, Lâm Tuyết Mẫn!”, Tiểu Ưu nhắc tới là lại tức, “Cậu không biết đâu, bây giờ chị ta nở mày nở mặt rồi, đến nhật báo Quang Huy thực tập một tuần, lúc quay về đi cũng không thèm nhìn đường, cứ vênh mặt lên.” Cô ấy ngửa cổ bắt chước làm mọi người được một phen cười nghiêng ngả. Cười được một lúc, Điền Tư Điềm lại có chút tức giận: “Rốt cuộc chị ta làm sao mà đến được Quang Huy chứ! Chỉ bằng nội dung của mấy kỳ tạp chí mà chị ta viết, đáng lẽ bên kia sẽ không coi trọng mới phải.” Tiểu Ưu bĩu môi: “Lần trước, lúc quay về trường, chị ta có tiết lộ một chút. Nghe nói là có quan hệ với tổng bộ của tập đoàn Ngôn Ngọ, chủ tịch tập đoàn có một trợ lý họ Lâm, hình như là người thân gì đó của chị ta.” Điền Tư Điềm thở dài: “Vậy từ nay về sau khi gặp cô ta, sợ là chúng ta phải đi ngang.” Vài người nói chuyện một hồi, Điền Tư Điềm đột nhiên ngồi bật dậy: “Đm!” “Gì thế Điềm Điềm?” “Làm sao thế?” Điền Tư Điềm điên cuồng nháy mắt với hai người chị em, mắt nhìn thẳng tắp về phía bên phải. Nhan Thư nhìn theo ánh mắt của cô ấy, có khoảng tầm mười anh đẹp zai ăn mặc “tươi mát” đang tiến về phía bên này. Ánh mắt Điền Tư Điềm đều cứng đờ rồi: “Đệt, đây là đội người mẫu nam à? Đáng giá, đáng giá, ngày hôm nay thật đáng giá!” Tiểu Ưu nắm chặt đấm tay: “Người thứ ba phía bên trái, cơ bụng kìa, chị em mau nhìn kìaaaa!” Nhan Thư cũng kích động nhìn sang. ––– Dù sao lúc trước cô cũng có ý nghĩ kỳ quái với thầy Hứa, người mẫu nam gì gì đó, hẳn là rất đúng khẩu vị của cô. Nhưng cô nhìn hai lượt, lại tẻ nhạt rời mắt sang chỗ khác. Nhan Thư thật sự không thể hiểu nổi sự phấn khích của Tiểu Ưu và Điền Tư Điềm, thất vọng nói: “Chỉ nhiêu đó thôi sao?” Cả hai cùng quay đầu lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Cậu nói, chỉ nhiêu đó?” Điền Tư Điềm: “Chắc chắn là cậu nhìn nhầm rồi, bên cạnh chiếc ván lướt sóng màu đỏ kia có một nhóm con trai, nhất là người thứ ba bên trái!” Nhan Thư rất chắc chắn: “Không nhìn nhầm, người kia… trông cũng tạm được thôi.” “Như thế mà cậu bảo cũng tạm được thôi á?” Điền Tư Điềm không tin, chỉ tay vào người khác, “Ngoài cùng bên phải trông ok đó! Dáng người cũng rất đẹp, còn có chút giống Hứa thần nữa.” Nghe nói thế, rốt cuộc Nhan Thư cũng có phản ứng, rướn cổ lên nhìn rồi lại nhíu mày: “Anh ta giống Hứa thần chỗ nào? Hứa thần đẹp trai hơn anh ta nhiều!” Điền Tư Điềm trầm ngâm một lát: “Nhưng dáng người anh ta vẫn là so được với Hứa thần đi, dù sao cũng là người mẫu.” Nhan Thư: “Ai bảo thế, dáng người của Hứa thần đẹp hơn anh ta nhiều!” Điền Tư Điềm: “Hửm …?” Cô nàng còn đang nghi hoặc thì ánh mắt Nhan Thư bỗng sáng rực: “Điềm Điềm, cậu xem kìa.” Điền Tư Điềm nhìn qua thì thấy nhóm người Hứa Bùi từ phòng thay đồ nam bên kia đi ra. Hứa Bùi mặc chiếc quần dài đến đầu gối, để trần nửa thân trên, mắt nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhan Thư nhìn không rời mắt, đi đến bên cạnh cô ấy và Tiểu Ưu: “Hai người mau nhìn đi, tớ nói đúng mà.” Điền Tư Điềm nhìn Hứa Bùi rồi nhìn người mẫu nam bên kia: “Tớ cảm thấy ngang nhau.” Tiểu Ưu tiếp lời: “Hình như Hứa thần hơn anh ta một chút xíu.” Nhan Thư thật sự nghi ngờ mắt hai cô ấy có vấn đề: “Sao thế được! Dáng người anh ấy tốt hơn người kia mười nghìn lần!” Điền Tư Điềm, Tiểu Ưu: “…” Điền Tư Điềm nghẹn một hồi: “Nhan Nhan, không nhìn ra mắt kính của cậu cũng dày như vậy.” Ánh mắt của Tiểu Ưu cũng hơi phức tạp: “Đúng, mắt kính còn dày hơn fan trung thành của Hứa thần là tớ nữa.” Nhan Thư: “…” Chẳng lẽ mắt cô có vấn đề thật sao?” Cô bắt đầu nghi ngờ bản thân. Không được bao lâu, mắt lại không kiềm chế được bị Hứa Bùi thu hút. Anh đứng trong đám con trai của phòng làm việc, Quan Văn Cường ghé tai anh nói một câu gì đấy, anh vừa cười vừa đạp cho một cước. Mấy người con trai của phòng làm việc bắt đầu ồn ào, hai người nắm lấy chân, hai người nâng tay lên, vài người nâng eo anh, cười đùa khiêng anh ném xuống hồ bơi sâu. Nhan Thư không nhịn được mà cười thành tiếng. Lát sau, hồ bơi kia không có chút động tĩnh. Cô dần cảm thấy không ổn, đứng bật dậy. Cô nhìn chằm chằm vào mặt hồ tĩnh lặng, đầu óc trống rỗng, cấu đầu ngón tay đến tê dại, cất bước chạy đi gọi nhân viên cứu hộ. Trong nháy mắt tiếp theo, người con trai đột nhiên trồi lên từ trong hồ bơi, kích thích một mảng bọt nước trong suốt. Anh đưa tay lên, bàn tay to lớn tùy ý vuốt tóc ra sau, từ khoảng cách của hồ bơi tới bãi cát, anh bắt gặp chính xác ánh mắt đang dõi về phía này của cô. Nhan Thư dừng bước, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Hứa Bùi đưa tay lên, bàn tay chống đỡ ở thành hồ bơi, dễ dàng trở mình lên bờ. Bên cạnh có người cười hì hì đưa khăn tắm lại đây, anh nhận lấy, trở tay đẩy người kia xuống hồ bơi rồi cúi đầu thờ ơ lau tóc. Ánh mắt của Nhan Thư nhìn theo chiếc khăn kia, từ trên xuống dưới. Từ mái tóc ướt của anh đến hàng mi đọng nước, môi mỏng, mũi thẳng tắp lại đến chiếc cổ cơ bắp. Anh gật gật đầu, hõm cổ càng thêm sâu, giọt nước sáng long lanh ở trên theo đường gân xanh chầm chậm trượt xuống, chảy qua cơ bắp rắn chắc, chìm trong bóng đen sâu thẳm ở đường lõm xuống bên dưới cơ bụng. Nhan Thư cảm thấy bản thân không thể cứu chữa được nữa rồi. Rõ ràng mấy người mẫu nam kia ở bên cạnh, trong đấy có một người còn lén nhìn cô vài lần vậy mà trong lòng cô không hề dao động. Nhưng thầy Hứa chỉ cử động một chút như thế, cô đã nhịn không được tưởng tượng thứ không thể miêu tả trong đầu. Nhan Thư lại khát nước. Cô cầm ly nước lên mới phát hiện mình đã sớm uống hết sạch. Nhan Thư nhấp đôi môi khô: “Điềm Điềm, cậu còn nước không?” Hỏi xong còn chưa kịp nghe Điền Tư Điềm, quay đầu lại thì phát hiện người phía sau cũng nhìn về phía thầy Hứa, trầm ngâm nói: “Không ngờ Hứa thần đúng là khó lường.” Nhan Thư ngẩn người. Cô nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh có những cô gái đang lén quan sát Hứa Bùi, lại ngượng ngùng dùng ánh mắt ngầm ra hiệu với bạn bè. Trong lòng Nhan Thư lộp bộp. Là một lão sắc phê* vừa nhậm chức, cô hiểu quá rõ trong lòng những người này tưởng tượng về anh điên cuồng cỡ nào. (*老色批(lsp): kẻ biến thái, người hay bàn luận chuyện nhạy cảm.) Không được. Cô phải chạy đi ngăn cản ngay lập tức. – Hứa Bùi ngoi lên từ hồ bơi, vừa mở mắt đã thấy bóng dáng của Nhan Thư. Cô mặc đồ bơi một mảnh màu đen đang đứng ở bên ghế trên bãi cát. Mắt ngọc mày ngài, đôi chân thon dài. Mảnh vải màu đen ôm lấy cơ thể trắng nõn của cô như đang gọi người, khó mà rời mắt. Hình như cô hơi khát nước, xoay người sang chỗ khác lấy nước. Áo bơi khoét một hình chữ U lớn đằng sau, hở ra một mảng da trắng hơn tuyết đến ba phần, không giữ lại chút nào mà hiển lộ hoàn toàn những đường cong duyên dáng. Có một mảnh dây nho nhỏ ngang qua vùng eo thon nhất của cô, khi cúi người xuống tạo thành một vết nông trên phần eo nhỏ nhắn. Ánh mắt của những người xung quanh cũng như có như không nhìn về phía cô. Ngay cả khi Lý Tại đưa khăn đến cho anh cũng vô thức nhìn về phía bên kia, cười đùa nói: “Làn da của em gái Nhan sao lại trắng như vậy.” Anh nhận lấy khăn tắm, dùng một chút lực trở tay đẩy người xuống hồ bơi. Hứa Bùi lười biếng lau tóc, đôi mắt cụp xuống, nghĩ ngợi gì đó. Vừa ngẩng đầu lên, một bóng dáng yêu kiều cầm chiếc khăn tắm thật lớn trên tay, bước nhanh về phía anh. Cô chạy chậm hai bước đến trước mặt anh, còn chưa nói gì đã lập tức mở chiếc khăn tắm lớn ra, kiễng chân, duỗi cánh tay nhanh chóng choàng lên người anh. Còn sợ không đủ, cô dùng hai tay kéo chiếc khăn tắm, quấn quanh người anh, cho đến khi người con trai ấy bị quấn kín mít từ cổ trở xuống, sau đó mới yên tâm thở phào. Hứa Bùi bị bó thành cái bánh ú: “?” Nhan Thư cảnh giác nhìn xung quanh: “Anh không nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn anh sao?” Cô nghiêm túc dạy bảo nói: “Anh chỉ là một đứa con trai tuổi còn trẻ, ở bên ngoài nên bảo vệ bản thân mình thật tốt mới phải.” Hứa Bùi bị cướp lời kịch: “…” Anh lặng lẽ mở miệng: “Nhưng tôi làm sao cũng cảm thấy bọn họ đều đang nhìn em.” Nhan Thư: “…?” Vừa hay con người cao to Quan Văn Cường đi ngang qua chỗ hai người, trên tay treo ba chiếc khăn tắm lớn. Từ cái vỏ bánh ú, Hứa Bùi lộ ra một bàn tay, dễ dàng lấy đi một cái khăn tắm của cậu ta, bắt chước quấn lên người Nhan Thư. Quan Văn Cường bỗng nhiên thiếu mất một cái khăn: “?” Cậu quay ngược trở lại: “Bùi ca, không phải cậu lấy đi một cái khăn của tôi đấy chứ?” Vừa hỏi xong một cái khăn tắm lại bị lấy đi. Dáng người của cô quá quyến rũ, Hứa Bùi lo lắng lại choàng lên người cô thêm một cái. Nhan Thư nhìn hai bên rồi liếc mắt một cái: “Không công bằng, vậy thì anh cũng phải thêm một cái nữa.” Cô không cam lòng yếu thế, dứt khoát lấy đi cái khăn cuối cùng trên tay Quan Văn Cường, khó khăn quấn lên người Hứa Bùi thêm một cái. Quan Văn Cường chậm rãi cúi đầu, nhìn lên cánh tay không còn thừa một cái khăn nào của mình. ??? Đã xảy ra chuyện gì? … Nhan Thư cảm thấy làm thế này giống như cũng không được gì, dù sao lát nữa cũng phải xuống nước. Hứa Bùi sau khi xuống nước… Nhan Thư bỗng nhớ tới cảnh tượng lúc nãy. Aizz, quá nguy hiểm đến tính mạng. Giá như có thể khiến anh ấy thay một bộ đồ bơi không có tính sát thương như vậy thì tốt rồi. Cô đang nghĩ vậy thì thấy Hứa Bùi cau mày: “Đồ bơi của em bị rách rồi à?” Nhan Thư bị dọa cho giật mình: “Ở đâu?” “Em nhìn không thấy đâu, ở bả vai bị rách một chút.” Hứa Bùi đề nghị bằng giọng trầm thấp: “Đi mua đồ mới đi?” Nhan Thư bỗng được anh khai sáng. Đúng thế, có thể mua cho anh ấy một bộ đồ mới bảo thủ hơn! Cô gật đầu một cách chắc chắn: “Được đó. Đúng rồi, tôi vừa thấy quần bơi của anh hình như cũng bị rách một chút.” Hứa Bùi suy nghĩ trong chốc lát: “Cùng đi mua?” Nhan Thư hài lòng cười lên: “Được.” – Trong cửa hàng đồ bơi. Nhan Thư đứng ở khu đồ nam, Hứa Bùi đứng ở khu đồ nữ. Cả hai người đều vô cùng để tâm vào việc lựa chọn một bộ đồ bơi cho đối phương. Có hai bộ Nhan Thư rất vừa ý, cô cân nhắc so sánh giá cả một chút, tri kỷ chọn bộ rẻ hơn cho người chồng nghèo khó của mình. Hai người nhận lấy đồ bơi, đều tự mình thanh toán. Nhan Thư vui vẻ quét mã QR xong, quay đầu lại thì thấy Hứa Bùi nhìn vào ví tiền, hình như có hơi đăm chiêu. Cô nhớ đến tình hình kinh tế của anh trong khoảng thời gian này, do dự hỏi: “Không đủ tiền sao?” Hứa Bùi lắc đầu: “Hình như anh quên mang theo giấy đăng ký kết hôn rồi.” Nhan Thư thở phào: “Nếu nó ở nhà thì anh cứ để nó ở nhà đi, ở đây cũng không giảm giá đâu.” Hứa Bùi gật đầu rồi thanh toán hóa đơn. Hai người mang theo đồ bơi, từng người đi vào phòng thay quần áo. – Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu vừa đi ra từ nhà vệ sinh. Sau khi quay lại, Điền Tư Điềm nằm trên bãi cát một lúc lâu, nhìn những anh chàng đẹp trai trong khu vui chơi 7749 lần mới nhớ ra: “Đến giờ chơi rồi đúng không? Ơ, Nhan Nhan đâu?” Tiểu Ưu cũng phản ứng lại: “Không biết nữa, từ lúc đi WC ra đã không thấy cậu ấy.” Cô nói xong thì quan sát khắp nơi. Ánh mắt dừng lại ở cửa phòng thay đồ. Cô chọc chọc cánh tay Điền Tư Điềm, nghi ngờ nói: “Điềm Điềm, cậu nhìn xem vị mỹ nữ kia có phải cậu ấy không, mắt tớ cận nhìn không rõ.” Điền Tư Điềm: “Người nào?” Tiểu Ưu trầm tư hai giây, cố gắng miêu tả: “Chính là người ở ven bờ mặc áo tắm tay dài, quần dài, chỉ còn mỗi cái đầu.” Điền Tư Điềm: “?” Cô nàng khó hiểu quay đầu lại, với thị lực 5.2 thấy rõ Nhan Thư và Hứa Bùi chia nhau đi ra từ phòng thay đồ nam nữ. Hai người ăn mặc cẩn thận đến từng chi tiết với áo dài tay, quần dài, cả người từ trên xuống dưới bị che vô cùng kín đáo. Trong một biển người mát mẻ, hai người họ lại như hai thợ lặn lạc vào công viên nước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]