Nhan Thư ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trong tay Hứa Thành Sơn, cô lặng lẽ tiến đến bên tai Hứa Bùi, vô cùng lo lắng hỏi: “Giấy đăng ký kết hôn của anh, không phải anh luôn mang trong người sao? Sao lại để ở thư phòng?” 
Hứa Bùi nhướng mắt lên: “Chẳng phải em bảo tôi để trong nhà sao?” 
Nhan Thư nghi ngờ: “… Tôi có bảo sao?” 
Hứa Bùi gật gật đầu rồi xác định quãng thời gian đó: “Có, rõ ràng em nói vào hôm mua một tặng một cho cặp vợ chồng mới cưới ấy.” 
Nhan Thư không nhớ nổi mình từng nói qua những lời này, nhưng biểu cảm của Hứa Bùi vô cùng kiên định khiến cô bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình. 
“Chẳng lẽ mình lại quên sao?” 
Hai người đang sắp xếp lại sự việc chợt thấy Hứa Thành Sơn giơ cuốn sổ nhìn về phía Hứa Bùi: “Đây là cái gì?” 
Hứa Bùi nghe thấy chợt ngẩng đầu lên, nhìn cuốn sổ rồi gật đầu một cái. 
Anh nhếch môi nở nụ cười nhạt: “Trên đó có chữ rồi mà.” 
Hứa Thành Sơn giật giật khóe môi, ông hừ một tiếng: “Có chữ?” 
Ông mở cuốn sổ ra, nhìn từ trên xuống dưới sau đó khép cuốn sổ lại, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Con hãy nói thật cho ba biết, đây là thật hay giả?” 
Hứa Bùi cũng không hiểu sao lão Hứa lại hỏi những câu nhàm chán đến thế. 
Anh nhích người, nhếch chân mày rồi nở một nụ cười đã toan tính từ trước: “Đương nhiên là thật.” 
Vừa dứt lời, Hứa Thành Sơn suy tư gật đầu, khẽ thở dài: “Xem ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-chon-san-truong/1042673/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.