Hứa Bùi đang ngồi trên chiếc ghế màu đen bên cạnh cửa sổ, đôi chân dài nhàn nhã gác chéo, anh nghiêng đầu về bên tai đang nghe điện thoại mà nói: “Tổn thất bên hệ thống xếp hàng tối ưu hóa, tính toán chia tổng cường độ thành hai bộ phận, sau đó tính thời gian gọi điện phục vụ trung bình và giá dịch vụ.” 
Giọng anh không nhanh không chậm, ung dung và bình tĩnh. 
Sâu trong đáy mắt ánh lên tia sáng, cô gái nhỏ thờ ơ vắt chéo chân, ngồi bên cạnh bàn làm việc, nhàm chán cắn cắn đầu bút. 
Chiếc bàn được làm bằng gỗ lim đen, vô cùng thuần chất. 
Chiếc bàn màu đen khiến nước da của cô càng trắng hơn, như hoa ngọc trâm nở rộ dưới lầu vậy. 
“Bùi ca?” Âm thanh ồm ồm của Quan Văn Cường vang lên như chấn động. 
Hứa Bùi lấy lại được tinh thần: “Hả?” 
“Chỗ giá dịch vụ bị kẹt! Bùi ca cứu mạng.” 
Hứa Bùi giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái day day mi tâm: “Phương pháp đã gửi trong nhóm rồi, tự xem đi.” 
“Aaaa Bùi ca vạn tuế!” 
Hứa Bùi liếc nhìn sang bên cạnh: “Còn việc gì sao?” 
“Còn!” Quan Văn Cường ở đầu dây bên kia ủy khuất nói, “Bùi ca, khi nào chúng tôi mới có thể trở về phòng làm việc đây?” 
“…” 
“Alo… alo… alo? Bùi ca?” 
Quan Văn Cường nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, rơi vào trầm tư. 
Mấy tên đàn ông đang ôm máy tính bên trái lẫn bên phải đều như ong vỡ tổ chạy lại gần:  
“Thế nào rồi? Chúng ta làm việc ở đây cũng không ít ngày, khi nào mới có thể trở về?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-chon-san-truong/1042666/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.