"Á..."
Cái trán bất ngờ bị điểm một cái, Ngụy Thung nhíu mày nhìn Hạ Phương...
"Ngốc..."
Hạ Phương rút tay về, lười biếng nói: "Thuốc đó em kê cho chị dùng, tất nhiên là không có vấn đề rồi, chị quên lúc em bảo chị là mỗi lần sắc thuốc, thì bỏ thêm chút đồ vào ấm à?"
Ngụy Thung mở to mắt, hoang mang nhìn Hạ Phương: "Cái em bảo là dấm á?"
Cô ấy nhớ Hạ Phương bảo cô ấy mỗi lần sắc thuốc thì phải bỏ vào đó ít dấm.
Lần nào cô ấy cũng nhắc Triệu Nhược Văn, cho nên lần nào uống thuốc cũng có vị hơi chua.
Triệu Nhược Văn từng hỏi cô ấy, tại sao phải thêm dấm, nhưng lúc đó Hạ Phương bận, căn bản chưa có nói cho cô ấy biết vì sao, thế là cô ấy nói bừa bảo Triệu Nhược Văn là cô ấy thích vị chua, thêm ít dấm vào uống ngon hơn.
Lúc đó Triệu Nhược Văn còn nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ, cứ như thể cô ấy là quái vật vậy.
Ngụy Thung cũng không nghĩ nhiều, tóm lại, nghe theo Hạ Phương là không có sai được, không cần hỏi nhiều.
Không ngờ sự tín nhiệm vô điều kiện của cô ấy đã cứu cô ấy một mạng?
Ngụy Thung thật sự không dám tưởng tượng, nếu lúc đầu cô ấy không coi lời Hạ Phương nói ra gì, thì giờ cô ấy sẽ thảm cỡ nào...
Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3463508/chuong-501.html