Hạ Phương chưa cho Triệu Nhược Văn bài học nào đã để cô ta rời đi.
Nói là cho cô ta đi tự thú, nhưng Ngụy Thung biết, Triệu Nhược Văn sẽ không đi tự thú.
Chỉ sợ, sau khi ra khỏi bệnh viện, cô ta sẽ nghĩ cách dẫn người mẹ bệnh nặng của cô ta cao chạy xa bay nhỉ?
Hoặc là đi tìm Tô Tử Nguyên, bàn bạc kế sách tiếp theo.
Mặc kệ có ra sao, khả năng loại người vừa tham vừa nhát gan như cô ta đi tự thú là bằng không.
Ngụy Thung tức lắm.
Cô thấy Triệu Nhược Văn đáng thương, bình thường cũng tích cực hiểu chuyện, nên mới để cô ta làm trợ lý cho mình.
Kết quả, cô ta lại bị mua chuộc dễ dàng như vậy, có một tí cám dỗ cũng không chịu được, bán sạch mình đi chưa nói, cô ta còn...
Ngụy Thung tức đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, cô ấy cắn môi nói: "Mắt chị chỉ để cho đẹp thôi hay sao ý? Mù thế!"
Hạ Phương bị chọc cười: "Chị biết là tốt."
Ngụy Thung lườm Hạ Phương một cái: "Mắt nhìn của chị kém thế thật à?"
Nói xong, ánh mắt cô ấy trở nên u ám, cô ấy cắn môi nói: "Cũng phải, ngày xưa là Lam Dịch Minh với Tô Tử Nguyên, sau này là Tần Hách, bây giờ thì, đến việc tìm một trợ lý cũng nhìn không chuẩn, chị đúng là... mù hết mức."
Hạ Phương xoa đầu cô ấy như đang an ủi một chú mèo con: "Không sao, chị quen em là đủ rồi, dù chị có bị mù thật, em cũng có thể chữa khỏi cho chị."
Ngụy Thung bật cười, cô ấy ngẩng mặt lên, rưng rưng nước mắt nhìn Hạ Phương rồi chu môi: "Phương bảo bối, em là tốt nhất."
Nói xong, cô ấy nhào vào lòng Hạ Phương, ôm chặt cô.
Hạ Phương khẽ than: "Chị cứ dưỡng thương cho tốt trước đi, chuyện khác chị không cần bận tâm."
"Thế em đồng ý lên biểu diễn thay chị, đúng không?" Ngụy Thung đáng thương ngẩng đầu lên, vẻ mặt cầu khẩn.
Hạ Phương: ...
Cô có thể từ chối không?
"Video chị đã gửi vào hòm thư em rồi, Phương bảo bối, giờ không còn sớm nữa, em mau về luyện bài đi, buổi diễn tập chiều mai, chị sẽ kiếm cớ để em không phải đi, chiều ngày kia chính thức lên sân khấu, em cứ lên là được."
Hạ Phương không kịp nói thêm, đã bị Ngụy Thung đẩy đi rồi.
Cô trợn trắng mắt: "Chị làm vậy có tính là qua cầu rút ván không?"
"No!" Ngụy Thung nằm trên giường, mỉm cười đắc ý: "Chị đây gọi là tận dụng tốt các nguồn tài nguyên, em múa đẹp như vậy, không lên sân khấu biểu diễn đúng là đáng tiếc. Em xem, ông trời cũng không nhìn được nữa, phải ấn chị ở trên giường, đổi thành em lên sân khấu đấy."
Hạ Phương: Em cảm ơn chị.
Hạ Phương tìm một y tá cho Ngụy Thung, rồi lại gọi điện bảo mẹ Ngụy Thung và Kha Kha tới đây, xong việc cô mới cùng Tư Thành rời khỏi bệnh viện.
"Cậu Thành muốn ăn gì nào?" Lên xe, Hạ Phương lười biếng nở nụ cười nhìn sang Tư Thành: "Em mời."
Tư Thành cong môi mỉm cười, đôi mắt hẹp dài quan sát Hạ Phương một lượt: "Anh muốn ăn cái gì cũng được à?"
Vẻ mặt này...
Không đúng cho lắm.
Hạ Phương cười khan nói: "Chỉ cần anh nuốt được."
Đừng tưởng cô không biết lão Tư Thành này đang nghĩ gì nhá, vấn đề là hiện giờ cô đang ở thời kỳ đặc biệt, ra tay với mình?
Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Anh nuốt được, chỉ sợ người nào đó không chịu thôi."
"Anh chắc chứ?" Hạ Phương nhướng mày, ánh mắt hiện lên ý cười tà tứ.
Tư Thành cười nói: "Đương nhiên... không dám."
Hạ Phương trợn trắng mắt: "Anh đã làm xong việc ở Giang Lâm chưa?"
"Trên cơ bản thì xử lý xong hết rồi, chỗ còn lại có Tiêu Minh rồi, không phải lo."
Hạ Phương gật đầu: "Anh tới vội như này, là xảy ra chuyện gì à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]