Hạ Phương chưa cho Triệu Nhược Văn bài học nào đã để cô ta rời đi.
Nói là cho cô ta đi tự thú, nhưng Ngụy Thung biết, Triệu Nhược Văn sẽ không đi tự thú.
Chỉ sợ, sau khi ra khỏi bệnh viện, cô ta sẽ nghĩ cách dẫn người mẹ bệnh nặng của cô ta cao chạy xa bay nhỉ?
Hoặc là đi tìm Tô Tử Nguyên, bàn bạc kế sách tiếp theo.
Mặc kệ có ra sao, khả năng loại người vừa tham vừa nhát gan như cô ta đi tự thú là bằng không.
Ngụy Thung tức lắm.
Cô thấy Triệu Nhược Văn đáng thương, bình thường cũng tích cực hiểu chuyện, nên mới để cô ta làm trợ lý cho mình.
Kết quả, cô ta lại bị mua chuộc dễ dàng như vậy, có một tí cám dỗ cũng không chịu được, bán sạch mình đi chưa nói, cô ta còn...
Ngụy Thung tức đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, cô ấy cắn môi nói: "Mắt chị chỉ để cho đẹp thôi hay sao ý? Mù thế!"
Hạ Phương bị chọc cười: "Chị biết là tốt."
Ngụy Thung lườm Hạ Phương một cái: "Mắt nhìn của chị kém thế thật à?"
Nói xong, ánh mắt cô ấy trở nên u ám, cô ấy cắn môi nói: "Cũng phải, ngày xưa là Lam Dịch Minh với Tô Tử Nguyên, sau này là Tần Hách, bây giờ thì, đến việc tìm một trợ lý cũng nhìn không chuẩn, chị đúng là... mù hết mức."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3447733/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.