"Cô giáo, kẹo vị vải đây ạ." Triệu Nhược Văn quay người lại mỉm cười, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường.
"Sao em biết cô thích ăn kẹo vị này?" Ánh mắt Ngụy Thung thâm trầm, giọng điệu hơi sắc bén.
Có vẻ là cảm nhận được giọng điệu của Ngụy Thung không ổn, Triệu Nhược Văn căng thẳng nói: "Bởi vì em thường thấy cô ăn kẹo vị vải, nên em rất muốn biết kẹo này có mùi vị như nào, lần trước ra ngoài dạo phố em có trông thấy nên tiện tay mua một hộp."
"Sao thế cô? Em làm sai rồi à?" Triệu Nhược Văn chợt căng thẳng, cô ta lúng ta lúng túng.
"Hiểu rõ sở thích của cô giáo bất cứ khi nào, luôn luôn lưu ý đến vui buồn của cô giáo, đó là một thói quen rất tốt. Cô cũng được tính là một trợ lý đạt tiêu chuẩn rồi đấy." Hạ Phương nhếch môi, cầm bát thuốc lên thổi thổi.
Đột nhiên được khen lại làm Triệu Nhược Văn hơi ngại, cô ta gãi đầu nói: "Sư thúc quá khen, em, em không có nghĩ nhiều như thế, em nghĩ cô giáo cho em chăm sóc cô ấy, là tín nhiệm em, em nhất định phải xốc lên hai trăm phần trăm tinh thần để làm tốt công việc này, không thể để cô giáo hối hận vì đã chọn em."
Hạ Phương nhướng mày: "Nói hay lắm."
"Thuốc này, trợ lý Triệu bốc ở đâu vậy?" Hạ Phương chợt chuyển chủ đề.
Triệu Nhược Văn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3444546/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.