Nói xong, anh đã cúi đầu ăn, vừa ăn anh còn vừa nói: "Bữa trưa ăn như này thôi, tối anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."
Tư Thành ăn rất tự nhiên, trông mặt anh còn rất là hưởng thụ, hoàn toàn không ngại việc đó là đồ cô ăn thừa.
Anh như này thực sự khác một trời một vực với lời đồn.
Nhưng, Tư Thành thế này lại chân thật hơn, gần gũi hơn, và càng làm cho Hạ Phương không kìm được thích anh.
"Tự nhiên chị thấy cháo không còn ngon nữa." Dù đã quay mặt đi không nhìn bọn họ, Ngụy Thung vẫn ngửi được mùi tình yêu ngọt ngào của Hạ Phương và Tư Thành, cô ấy không kìm được lại thấy ghen.
Triệu Nhược Văn lại chưa get được ý ở câu này, cô ta nói với vẻ mặt khó hiểu: "Sao thế cô giáo, cháo không hợp khẩu vị sao? Hay là, em ra ngoài mua bát khác nhé?"
Ngụy Thung liếc Triệu Nhược Văn một cái, ánh mắt cô ấy kiểu như đang nhìn một tên ngốc.
Nói thật, không phải cô ấy rộng lượng, mà là cô trợ lý nhỏ này bình thường thật sự quá khờ, làm cho người ta không thể liên tưởng cô ta với loại người tâm tư thâm trầm với nhau.
Mặc dù, tướng mạo của cô ta đúng là không được tốt cho lắm, nhìn một cái cứ làm cho người ta cảm thấy gian xảo đạo đức giả.
Nhưng cô ta làm việc chịu khó, chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3442958/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.