"Cứ tưởng cậu Thành đã ưu tú lắm rồi, giờ mới phát hiện, sự ưu tú của cậu Thành vượt xa dự liệu của em."
Tư Thành cười nhẹ: "Này đã là ưu tú rồi hả?"
Hạ Phương nhướng mày: "Xem ra cậu Thành còn có thể siêu hơn à?"
"Anh cứ lo lái nhanh quá em sợ, giờ xem ra, anh đã nghĩ nhiều rồi nhỉ?"
Hạ Phương mỉm cười: "An toàn là số một."
Ý là dưới tình huống có thể bảo đảm an toàn, lái bao nhiêu km/h cũng không thành vấn đề.
Chí ít, bản thân cô làm như vậy đấy.
Rất rõ ràng, từ khóe miệng hơi nhếch lên của cô, Tư Thành đã get được ý ở câu nói này.
Anh lập tức giẫm chân ga và cho xe lao nhanh qua những khúc cua trên con đường ra sân bay rộng rãi.
Đi như này có cảm giác như đang đi đua xe vậy, khiến Hạ Phương cảm thấy mình như đang bay.
Cho dù tính năng xe cực tốt, nhưng chạy ở tốc độ này thì vẫn hơi lắc.
Sau khi đi qua bảy tám khúc cua, Tư Thành giảm tốc độ xuống, anh cúi đầu nhìn Hạ Phương rồi nói: "Sảng khoái không?"
Hạ Phương mỉm cười, mặt tỉnh bơ: "Đúng là chỉ có cậu Thành mới có thể làm em sảng thoái như này."
Vừa nói xong câu này, Hạ Phương liền hối hận.
Cô đang nói cái gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3438448/chuong-466.html