Khi Hạ Phương và Tư Thành tới phòng bệnh của ông cụ, vừa vặn ông cụ Tư Chính An tỉnh lại.
Thấy Hạ Phương và Tư Thành, Tư Chính An vẫn hơi mơ màng: “Cha đây là... làm sao vậy?”
“Sao cha lại ở bệnh viện?” Tư Chính An mơ hồ nhìn Tư Thành, sau đó thấy Hạ Phương, ánh mắt sáng lên: “Tiểu Phương cũng tới à...”
Hạ Phương khẽ gật đầu: “Cha.”
Tư Thành nhìn sâu kín* Tư Chính An: “Tại sao cha lại như vậy, trong lòng không biết sao?”
*Sâu sắc và kín đáo
Tim Tư Chính An đập thình thịch: “Cha, cha...”
Trong đầu hiện lên hình ảnh trước đó An Nina tới tìm ông, Tư Chính An hiểu ra gì đó, nhíu mày nói: “Là nha đầu nhà họ An xuống tay với cha?”
Tư Thành hơi nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến.
“Làm sao có thể chứ? Rõ ràng con bé tới cầu xin cha giúp nó, cha đã hứa rồi...”
“Nếu như việc cầu xin cha chỉ là giả vờ, để cho cha ngất xỉu rồi lừa gạt con tới đây mới là mục đích của cô ta thì sao?”
Câu trả lời của Tư Thành nhất thời làm cho Tư Chính An thất thần: “Nói như vậy...”
“Mục đích của con bé là con?” Đột nhiên Tư Chính An mở to hai mắt nhìn Hạ Phương, lại nhìn Tư Thành nói: “Tiểu tử thối này, con đừng làm chuyện gì có lỗi với người ta chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409383/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.