Tư Thành bế Hạ Phương đi tìm Nam Phong.
Nhìn anh ôm người vội vã chạy tới phòng cấp cứu, Nam Phong cứ tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Cho đến khi Tư Thành nói chân Hạ Phương bị thương, bảo Nam Phong xem thử rồi kê ít thuốc cho cô bôi, Nam Phong ngồi xổm trước mặt Hạ Phương, nhìn cái chân còn nguyên vẹn thì rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc là trình độ y thuật của anh ta kém cỏi nên không nhìn ra chân này bị thương sao?
Hay là cậu chủ nhà họ quá yêu mợ chủ, chân chỉ hơi đỏ do đi lại quá nhiều và giày bị chặt đã là vết thương nghiêm trọng à?
“Khụ khụ...” Cảm thấy Nam Phong xấu hổ, Hạ Phương hơi mất tự nhiên.
“Bác sĩ Nam, có thể là đã lâu không vận động, chân này vừa mới vận động mạnh một chút, mũi chân hơi đau, bắp chân hơi tê, anh kê cho tôi ít thuốc lưu thông máu là được.”
Mặc dù thuốc trong tay cô không tệ hơn thuốc Nam Phong kê.
Nhưng mà cậu Thành nhà họ không phải đang đau lòng cho cô sao?
Vậy thì cho anh thể hiện chút.
Dù sao, nếu cô biết tất cả, chắc Tư Thành sẽ cảm thấy anh rất vô dụng?
Hơn nữa, thỉnh thoảng hưởng thụ dáng vẻ được người bảo vệ, cảm giác cũng khá tốt.
Trước đây Hạ Phương chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, cũng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409381/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.