“Hai chị bận rộn cả ngày đã mệt lắm rồi, bên kia có một phòng bếp nhỏ, cô đi nấu đồ ăn đêm đến đây”, Sở Lâm Xuyên chơi đùa điện thoại của Lâm Thư Nhã, cười xấu xa: “Đến cũng đã đến rồi thì tăng ca đi, ngày mai cho cô nghỉ một hôm”.
Được vào làm việc tại LM là vinh dự to lớn đến mức nào, người phụ nữ này còn ăn cây táo rào cây sung, muốn lấy trộm tin tức nội bộ cho người khác?
Ha…
Tối nay giữ cô ta ở lại đây, bắt đầu từ ngày mai… cô ta cũng không cần đến đi làm nữa.
“Không muốn à?”, thấy Lâm Thư Nhã đứng ở đó nơm nớp lo sợ không chịu đi, Sở Lâm Xuyên sa sầm mặt.
Lâm Thư Nhã nào dám nói không, cô ta lập tức đỏ mặt đứng dậy: “Vâng, sếp Xuyên, tôi… tôi đi ngay đây”.
Có thể cùng tăng ca với sếp Xuyên đẹp trai và khí phách thế này là may mắn đến mức nào chứ?
Chỉ nghĩ thôi, tim Lâm Thư Nhã đã bắt đầu đập thình thịch.
Lúc này, trong lòng cô ta như có bong bóng hồng bay lên, cảm giác rất bay bổng.
Bắt đầu từ khi vào công ty, cô ta đã bị Sở Lâm Xuyên đẹp trai và giàu có thu hút.
Anh ấy phong lưu hào phóng, anh tuấn hơn người, mọi hành động đều khiến cô ta động lòng.
Lúc trước cô ta nịnh nọt lấy lòng Ngô Bội Bội đủ kiểu là vì thấy Sở Lâm Xuyên đối xử đặc biệt với Ngô Bội Bội, muốn tiếp cận Ngô Bội Bội để thu hút sự chú ý của Sở Lâm Xuyên.
Nhưng không ngờ cuối cùng tất cả đều chỉ là ảo giác?
Sở Lâm Xuyên hoàn toàn không đối xử tốt với Ngô Bội Bội, anh ấy giúp đỡ Ngô Bội Bội đều chỉ vì hiểu lầm?
Sau đó Ngô Bội Bội liên tục đâm đầu vào chỗ chết, khiến bản thân toi đời.
Nhớ đến trước đây đã giúp Ngô Bội Bội không ít lần, Lâm Thư Nhã vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ mình sẽ bị dính líu.
Nửa tháng qua, mỗi ngày cô ta đều cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình, hy vọng công ty có thể bỏ qua cho cô ta.
Nhưng dù thế, cô ta vẫn cảm nhận được sự khó chịu của công ty với mình.
Không chỉ bắt đầu không sắp xếp những công việc quan trọng cho cô ta, còn bắt cô ta làm một vài chuyện vặt vãnh, thậm chí các đồng nghiệp xung quanh cũng liên tục chỉ trỏ, bàn tán về cô ta, không chỉ lén lút mà còn nói thẳng với cô ta những lời khó nghe.
Công ty không phạt cô ta, nhưng mỗi ngày cô ta đều sống trong đau khổ.
Tiến vào LM là ước mơ của cô ta, nhưng khoảng thời này, nơi đã từng là ước mơ lại trở thành một ác mộng, khiến cô ta mỗi ngày đều đi làm trong sợ hãi, sợ bị người ta bàn tán, sợ công ty sẽ từng bước đẩy cô ta đến bờ vực, cuối cùng ép cô ta từ chức như lời những người đó nói.
Lâm Thư Nhã đang có tâm lý bất ổn, khoảng thời gian trước còn gặp lại Ngô Bội Bội một lần nữa.
Ngô Bội Bội bây giờ đã không còn tao nhã được như trước đây, chỉ còn vất vả và mệt mỏi.
Ngô Bội Bội bị LM kiện, suýt thì vào tù.
Cũng may nhà cô ta có chút bản lĩnh ở Giang Lâm, bỏ ra rất nhiều tiền, tìm đến các quan hệ mới đưa cô ta ra ngoài được.
Nhưng dù có ra ngoài thì cô ta cũng chỉ là một kẻ tàn tật, không thể làm công việc thiết kế mà mình thích nữa.
Cô ta nói với Lâm Thư Nhã là cô ta muốn ra nước ngoài sinh sống, nhưng trước khi đi vẫn còn lưu luyến LM, nói gần đây bận rộn chế tác bộ lễ phục xinh đẹp với mức giá trên trời, muốn tận mắt nhìn thấy quá trình chế tác, coi như hoàn thành tâm nguyện của cô ta.
Lâm Thư Nhã thấy Ngô Bội Bội đáng thương, còn đang do dự thì Ngô Bội Bội bỗng dưng liên tục nói xin lỗi cô ta, nói là mình liên luỵ đến cô ta, hại cô ta đi làm ở LM khó khăn như thế.
Còn nói nếu Lâm Thư Nhã muốn rời khỏi LM thì chỉ cần giúp cô ta thực hiện tâm nguyện, cô ta sẽ có thể sắp xếp cho Lâm Thư Nhã đến một công ty cao cấp khác làm việc, đãi ngộ kém hơn LM nhưng chắc chắn sẽ sống thoải mái hơn bây giờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]