Trên đường đi Hạ Phương đổi qua ba chiếc xe, sau khi đến thành phố bên cạnh sửa sông Trừng, cô mới ngồi lên máy bay trực thăng đã sắp xếp trước trở về Giang Lâm.
Một đường bôn ba, khi đến Giang Lâm đã là hơn năm giờ sáng.
Hạ Phương gần như cả đêm không ngủ, cô bảo máy bay đỗ trên sân thượng của LM.
Sở Lâm Xuyên và Sở Lâm Khôn đã dẫn theo mấy vệ sĩ đợi ở đó từ sớm, thấy Hạ Phương đi xuống từ bên trên, hai người đều vô cùng kích động tiến lên nghênh đón, nhưng còn chưa kịp nói gì đã thấy Tư Thành nhảy xuống từ phía sau.
Sở Lâm Xuyên chỉ có cảm giác mười nghìn điểm sát thương.
Chuyện quan trọng như cướp kim cương, sếp Phương lại dẫn anh hai đi cùng mà bỏ anh ấy lại…
Quả nhiên anh ấy có làm thế nào đi nữa cũng không phải thuộc hạ sếp Phương coi trọng nhất đúng không?”
Sở Lâm Xuyên uất ức trừng Tư Thành một cái, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Phương, ánh mắt như kiểu có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Hạ Phương hơi khó hiểu: “Hai người chưa tỉnh ngủ à?”
“Tôi rất tỉnh táo!”, Sở Lâm Khôn vô cùng kích động nhìn rương đồ được Tư Thành mang xuống, hai mắt cũng sáng rực lên.
Cậu ta vẫn luôn tin rằng Hạ Phương bình tĩnh như thế là vì đã nghĩ ra cách giải quyết từ lâu.
Có điều cậu ta không ngờ cách mà Hạ Phương nghĩ tới lại ngang ngược như thế, thẳng tay cướp luôn, còn cướp được rất nhanh.
Cậu ta vốn đã rất sùng bái Hạ Phương, bây giờ chỉ muốn quỳ xuống bái lạy cô.
“Sếp Phương, tôi cũng rất tỉnh táo”, Sở Lâm Xuyên ủ rũ trả lời.
Không phải anh ấy không tỉnh táo mà là quá tỉnh táo nên mới cảm thấy khó chịu, dù sao người bị vứt bỏ cũng là anh ấy mà.
Hạ Phương không suy nghĩ nhiều, cô gật đầu: “Đi tới nhà kho trước đã”.
Hạ Phương vừa đi về phía thang máy vừa hỏi: “Công nhân đã sắp xếp xong chưa?”
“Vâng thưa sếp Phương, đã sắp xếp cho họ đợi trong kho hàng từ nửa tiếng trước rồi, chỉ đợi cô về thôi”, Sở Lâm Khôn nghiêm túc trả lời.
“Làm tốt lắm”.
Nhận được lời khen của Hạ Phương, Sở Lâm Khôn không nhịn được cười ngây ngô.
Tư Thành thấy thế thì không nhịn được cau mày, khí lạnh cũng bao phủ lấy cả người anh.
Mọi người đi tới kho hàng, vào trong một phòng làm việc rộng rãi, bên trong đã có ba người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang đợi.
Họ đều là công nhân may xuất sắc nhất của LM, Sở Lâm Xuyên đã thông báo cho họ từ một ngày trước, bảo họ nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, hai ngày sau phải tới công ty làm ca đêm.
Không chỉ thế, vì đảm bảo sự an toàn của họ và bảo mật của công ty, anh ấy đã sắp xếp cho mấy công nhân may này ở trong khách sạn hai ngày, cả quá trình đều có vệ sĩ bảo vệ.
Bọn họ cũng biết chuyện công ty nhận một đơn hàng giá cao, còn thấy rất tự hào vì mình có thể giúp sức cho đơn hàng này, nên lúc này thấy mấy người nhóm Hạ Phương đến, họ đều rất kích động tiến lên chào hỏi nhóm Hạ Phương.
Hạ Phương gật đầu với họ, không nhiều lời mà lập tức bảo Sở Lâm Xuyên mở rương ra.
Còn cô thì bắt đầu căn dặn công nhân may những điều cần chú ý.
“Kim cương này rất quý giá, nên muốn khảm nó lên lễ phục thì trình tự sẽ rất phức tạp, các cô đều là công nhân cao cấp của LM, có lẽ đã làm rất nhiều công việc thủ công như thế rồi, đều biết nên làm thế này. Có điều lần này chúng ta thời gian gấp rút, hy vọng mọi người có thể làm việc nghiêm trọng, không được xảy ra bất cứ sai sót nào”.
Dù lễ phục hay kim cương cũng đều rất đắt tiền.
Bất cứ bước nào xảy ra vấn đề cũng sẽ huỷ hoại bộ lễ phục này, nghiêm trọng hơn là huỷ hoại danh tiếng của LM.
Ba người vốn đang mang tâm trạng kích động nhất thời như bị hất một gáo nước lạnh, đồng thời cũng càng nghiêm túc hơn, gật đầu đồng ý.
Sở Lâm Xuyên cũng đã mở rương ra, những viên kim cương được đóng gói riêng biệt loé lên tia sáng chói mắt, khiến cả kho hàng trở nên sáng rực, chói mắt đến mức khiến người ta phải nhìn chằm chằm.
Không chỉ mấy công nhân mà cả Sở Lâm Xuyên và Sở Lâm Khôn cũng nhìn đến mức ngây người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]