Trên đường đi Hạ Phương đổi qua ba chiếc xe, sau khi đến thành phố bên cạnh sửa sông Trừng, cô mới ngồi lên máy bay trực thăng đã sắp xếp trước trở về Giang Lâm.
Một đường bôn ba, khi đến Giang Lâm đã là hơn năm giờ sáng.
Hạ Phương gần như cả đêm không ngủ, cô bảo máy bay đỗ trên sân thượng của LM.
Sở Lâm Xuyên và Sở Lâm Khôn đã dẫn theo mấy vệ sĩ đợi ở đó từ sớm, thấy Hạ Phương đi xuống từ bên trên, hai người đều vô cùng kích động tiến lên nghênh đón, nhưng còn chưa kịp nói gì đã thấy Tư Thành nhảy xuống từ phía sau.
Sở Lâm Xuyên chỉ có cảm giác mười nghìn điểm sát thương.
Chuyện quan trọng như cướp kim cương, sếp Phương lại dẫn anh hai đi cùng mà bỏ anh ấy lại…
Quả nhiên anh ấy có làm thế nào đi nữa cũng không phải thuộc hạ sếp Phương coi trọng nhất đúng không?”
Sở Lâm Xuyên uất ức trừng Tư Thành một cái, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Phương, ánh mắt như kiểu có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Hạ Phương hơi khó hiểu: “Hai người chưa tỉnh ngủ à?”
“Tôi rất tỉnh táo!”, Sở Lâm Khôn vô cùng kích động nhìn rương đồ được Tư Thành mang xuống, hai mắt cũng sáng rực lên.
Cậu ta vẫn luôn tin rằng Hạ Phương bình tĩnh như thế là vì đã nghĩ ra cách giải quyết từ lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409333/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.