Chỉ mất vài giây ngắn ngủi, đã có mười tên vóc người đô con bị Tư Thành đánh gục nằm dưới đất.
Theo tốc độ này, e là không đến năm phút anh đã quét sạch đám người đến cướp bóc này rồi.
Sức mạnh lớn đến mức khiến Hạ Phương nhìn mà cũng trào dâng nhiệt huyết.
Cô thật sự không ngờ rằng Tư Thành lại thâm tàng bất lộ đến vậy.
Nhìn những kẻ ngã trái ngã phải kia, bọn chúng người thì vươn tay ôm chân, kẻ thì ôm bụng lăn lóc, Hạ Phương nhìn đến mức há hốc mồm.
Sức mạnh của anh rốt cuộc lớn đến mức nào?
Lúc này đây, cô bỗng dâng lên cảm giác vui vẻ vì cô và Tư Thành không phải kẻ địch của nhau, nếu không...
E là cô sẽ phải đụng độ một lá chăn sắt.
Không, cô có lẽ sẽ bị sức mạnh tuyệt đối của đối phương nghiền nát, sau đó sẽ hoang mang tự ti nghi ngờ nỗ lực rèn luyện mấy năm qua của cô đã bị vứt cho chó ăn.
Đợi đến khi Hạ Phương lấy lại tinh thần, Tư Thành đã đánh gục toàn bộ những tên kia, sau đó xoa xoay bàn tay hơi đau nhức của mình, thở hổn hển đi về phía Hạ Phương.
Cửa xe bị mở ra, Hạ Phương ngước mắt lên đối diện với gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Tư Thành, tầm mắt dừng lại ở đoi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp của anh, suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409332/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.