Những lời này của Tư Thành nghe nhẹ tựa lông hồng nhưng lại khiến những người khác trong phòng dựng tóc gáy.
Mấy tên thuộc hạ cuống cuồng nhấc vũ khí lên, cả người căng như dây đàn, hai mắt không rời khỏi Tư Thành như thể chuẩn bị lao lên sống mái với anh bất kỳ lúc nào.
Tư Thành hôm nay ăn mặc có phần giống Hạ Phương, chỉ khoác sơ mi đen đơn thương độc mã đứng đó.
Điểm khác biệt nằm ở chiếc khăn đen che đi một nửa gương mặt yêu nghiệt, chỉ lộ ra đôi mắt phượng sáng ngời với từng cử chỉ đều mang đầy tính uy hiếp.
"Mày là ai?", thấy rõ dung mạo đối phương khiến Lăng Túc bình tĩnh lại, trừng mắt quét Tư Thành từ trên xuống dưới rồi cười khinh miệt: “Mày biết đây là đâu không?"
Tư Thành nhún vai: “Trước không biết, giờ thì biết”.
Thấy ánh mắt gã lạnh đi, anh lại cười nói: “Nhưng biết hay không không quan trọng, dù gì nơi này cũng sắp bị xóa sổ rồi”.
Vừa dứt lời, anh đã vọt đến như một tia chớp.
Đồng tử Lăng Túc nở lớn, không kịp né tránh đã bị Tư Thành sút văng đi như một quả bóng.
Lực sút mạnh đến nỗi muốn ép vỡ lục phủ ngũ tạng, khiến gã không thể nào thở nổi.
Nhưng đó chỉ là bắt đầu.
Lăng Túc còn chưa bò dậy thì Tư Thành đã níu gã xách lên, sau đó là từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409317/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.