Vết thương trông có vẻ không nghiêm trọng, Lăng Túc cũng không cảm thấy đó là một vết thương nặng.
Dù sao cũng chỉ bị một cái gương trang điểm nhỏ đập trúng mà thôi, dù đối phương có ném mạnh hơn nữa cũng đâu thể đánh gãy xương của gã được?
Ban đầu cánh tay chỉ có cảm giác tê dại, cả cánh tay đều không còn sức lực, gã cho rằng đối phương đánh trúng chỗ khiến tay gã tạm thời bị mất cảm giác.
Nhưng trên đường về, cánh tay gã ngày càng đau hơn, không chỉ không thể cử động mà còn nóng hừng hực như sắp bị hỏng đến nơi.
Lăng Túc cảm thấy khó tin, vội vàng gọi bác sĩ đến.
Nhưng bác sĩ kiểm tra một lúc lâu vẫn nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị tổn thương cơ bắp, bôi thuốc là được.
Tính tình Lăng Túc khá nóng nảy, gã khẽ quát: “Vậy còn ngây người ra đó làm gì? Còn không mau buôi thuốc cho tôi?”
Bác sĩ run rẩy bôi thuốc, xử lý vết thương cho Lăng Túc xong thì băng bó qua.
“Vì sao vẫn còn đau thế?”, Lăng Túc nhìn vết thương đã được băng bó, sa sầm mặt, trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn và gầy gò tràn đầy sự hung ác.
Bác sĩ vội vàng giải thích: “Ông chủ, tôi đã bôi thuốc giảm đau cho anh rồi, sẽ hết đau nhanh thôi, nhưng có lẽ cần một khoảng thời gian để giảm sưng. Tôi đã kê thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409316/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.