"Ngoan nào, tôi chỉ sàm sỡ mình cô thôi, đừng kêu lớn như vậy, chúng ta cũng, cũng đâu phải lần đầu tiên...", Sở Lâm Xuyên vừa nói còn cười rất đê tiện.
Giờ phút này, Lucy Mộ Dung thật sự chỉ muốn vứt luôn người này xuống đất, sau đó hung hăng đạp cho mấy phát.
Không làm sao hất được anh ta ra, cô lại đổi ý, nheo mắt lại, cười âm u: "Nói cũng phải, hôm nay hiếm khi mới có vinh hạnh được phục vụ sếp Xuyên, anh vịn chắc nhé".
Hạ Phương nghe vậy thì hơi nhíu mày, lúc này vốn còn muốn đi giải cứu Lucy Mộ Dung lại không biết phải ra tay thế nào.
Bỗng bàn tay bị nắm lấy, Hạ Phương ngẩng lên, đối mặt với đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười của Tư Thành.
Anh cười nói: "Kệ họ đi, bà xã ơi, chúng ta về nhà nhé?"
Hạ Phương khẽ gật đầu, yên tĩnh theo Tư Thành vào thang máy.
Tư Thành cho là Hạ Phương sẽ hỏi gì đó, nhưng mà lại không hề.
Đến khi về nhà, hai người tắm xong, cô vẫn không hề hỏi đến một lời.
Chẳng lẽ thật sự như Sở Lâm Xuyên nói, vì khi giúp cô anh không hề để cô biết, nên cô cho là mình không làm gì cho cô nên mới không coi mình ra gì?
Bởi vì không có ích với cô, nên cô cũng lười chú ý đến mình?
Trong lòng anh bỗng hơi khó chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409283/chuong-350.html