Lặng phắc như tờ.
Văn phòng vốn đã an tĩnh nay lại càng im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
An Nina mím môi, cố chấp nhìn Tư Thành bằng ánh mắt xen lẫn tuyệt vọng và bất an.
Cô ta thật sự đã bị buộc đến đường cùng, bằng không có ăn một trăm lá gan hùm cũng không dám nhắc đến cái tên này trước mặt anh.
Đó là điều cấm kỵ của Tư Thành. Từ ngày Lộc An An rời đi, không còn có ai dám thốt lên cái tên ấy.
Cô nhớ có lần một người bạn của Tư Thành uống say buột miệng nói ra ba chữ này, sau đó bị Tư Thành đánh đến nhập viện.
Người nhà họ Lộc cũng từng dùng cái tên này đến tìm Tư Thành, trong đó trường hợp nghiêm trọng nhất là cậu của Lộc An An đến nay vẫn không rõ tung tích.
Khi ấy Tư Thành đã tuyên bố, không cho phép bất kỳ ai nhắc đến ba chữ này, bằng không tự chịu mọi hậu quả.
Từ đó trở đi, mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám phát ngôn bừa bãi nữa.
Hai nhà họ An và họ Tư đã thân nhau từ nhiều đời, với Tư Thành lớn hơn An Nina vài tuổi, thường hay chơi đùa cùng nhau từ bé.
Mà Lộc An An lại là chị họ của An Nina, lúc nhỏ thường hay sang nhà chơi.
Duyên phận giữa Lộc An An và Tư Thành cũng là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409270/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.