Nhưng khi bước vào căn phòng rộng rãi mà lạnh lẽo, bao nhiêu dũng khí ban nãy của An Nina lập tức bốc hơi, khiến cô ta chỉ biết đứng đó cắn môi làm ra vẻ đáng thương, đợi Tư Thành lên tiếng trước.
Đối phương đang đứng bên cửa sổ lớn, trong tay là tách cà phê, bóng lưng thẳng tắp cao ráo khiến người khác nhìn thôi cũng thấy miệng khô lưỡi đắng.
Anh không cần mở miệng cũng đã toát ra khí thế mà không ai dám lỗ mãng làm trái ý.
Nhớ lại những gì vừa nói bên ngoài, An Nina lại càng thêm thấp thỏm.
Cô ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn Tư Thành, cảm giác sợ sệt dần bị si mê thay thế, ánh mắt cũng trở nên mê ly.
Dù biết mục đích của mình hôm nay đến đây không phải người này, nhưng lần nào nhìn thấy anh cũng khiến An Nina nín thở.
Anh... lúc nào cũng điển trai đến mê đắm lòng người như vậy.
Cho dù chỉ đứng một chỗ cũng không có cách nào dời mắt đi.
Từ lần đầu tiên gặp gỡ, trong lòng cô ta đã không còn chỗ cho bất kỳ người đàn ông nào khác.
Nhưng nhiều năm trôi qua, anh lại không hề tỏ ra có hứng thú với bất kỳ người con gái nào.
Trừ... một người năm ấy...
Sắc mặt An Nina thoáng xấu đi, lại hít một hơi rồi quyết định bước tới: “Anh Thành...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409269/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.