Lẽ nào trong tay cô có trữ sẵn nhiều kim cương sẵn nhiều kim cương như vậy?
Chuyện này rõ ràng là không thể nào, hoặc chẳng lẽ cô có quan hệ lớn mạnh, có thể cung cấp nhiều kim cương như vậy trong thời khắc mấu chốt?
Thấy Sở Lâm Xuyên cau mày sốt ruột không thôi, Hạ Phương cũng ý thức được thái độ của mình hình như bình thản quá.
Thế là cô ho khan hai tiếng rồi cười nói: "Vậy sếp Xuyên cứ bảo phòng vật liệu thương lượng với bên kia tiếp thử nhé? Xem có thể dùng cách thức khả thi nào khác để cung cấp hàng trong vòng một tuần tới được không".
Sở Lâm Xuyên có chút ngạc nhiên Hạ Phương, vậy là do sếp Phương của bọn họ phản ứng chậm, bây giờ mới bắt đầu ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, mới bắt đầu lo lắng rồi đó hả?
Nhưng mà vẻ mặt này của cô... Thấy thế nào cũng không như đang sốt ruột, thậm chí còn giống như vì muốn phối hợp với sự lo lắng của anh ấy mà cố tình giả vờ như vậy...
Hạ Phương cũng cảm thấy vẻ mặt của mình không đúng lắm, lập tức thu nụ cười lại, trầm giọng nói: "Nhưng anh cũng nói rồi, bên Lệ Minh Nhã có quan hệ mật thiết quá, chúng ta muốn mua kim cương e là rất khó. Anh trước tiên cứ tiếp tục thương lượng với phía bên kia xem thử, cố gắng đặt được đơn hàng, cũng cần phải giải quyết vấn đề kim cương này trong vòng một tuần tới".
Sở Lâm Xuyên vội vàng gật đầu: "Được, sếp Phương, bây giờ tôi đi phân phó ngay".
Nói rồi Sở Lâm Xuyên vội vàng rời đi, đến phòng vật liệu bắt đầu phân phó người làm việc.
Hạ Phương ngồi trên ghế, tay nâng tách cà phê yên lặng uống từng hớp.
Nghĩ đến trò vặt của Lệ Minh Nhã, cô cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng nếu Lệ Minh Nhã nghĩ rằng làm như thế là có thể cản trở được cô, khiến cô không thể hoàn thành đơn thiết kế lần này, vậy sao không để cô ta hả dạ trước một bước?
Tránh việc cô ta thấy mình làm việc suôn sẻ trôi chảy quá, lại kích động đến lòng hiếu chiến của cô ta rồi bắt đầu tìm cách khác ngáng đường.
Nghĩ tới đây, Hạ Phương lại gọi cho Sở Lâm Xuyên, yêu cầu anh ấy phải chuẩn bị đầy đủ hết tất cả vật liệu thiết kế trong thời gian ngắn nhất, không được để xảy ra bất kì sai sót nào.
Lần này Hạ Phương đã dùng giọng điệu nghiêm túc, Sở Lâm Xuyên cũng cảm nhận được một uy áp vô hình, thế là lập tức gật đầu đồng ý, không chút lơ là.
Bỗng chốc, toàn bộ LM ngập trong bầu không khí sốt sắng, tất cả mọi người đều tực giác dè dặt hơn, không dám bàn luận quá lớn tiếng, chỉ lo chọc sếp tổng không vui lại rước họa vào cho bản thân.
Mà bản thân LM cũng đang tất bật chuẩn bị cho đợt công bố sản phẩm mới, mà trùng hợp ngày công bố cũng ấn định là một tuần sau, nên các hạng mục công tác của LM đều đang ở giai đoạn căng thẳng, không thể sơ suất được chút nào.
Tối hôm đó, Hạ Phương bảo Tô Tử Ninh hẹn Lệ Minh Nhã sáng sớm ngày mai đến công ty để xem bản thảo thiết kế.
Thái độ Tô Tử Ninh nhẹ nhàng, lễ phép khách sáo nói chuyện điện thoại với Lệ Minh Nhã.
Ai ngờ Lệ Minh Nhã lại không hề khách khí nạt ngược lại: "Thiết kế xong nhanh như vậy à? Tôi có lý do để nghi ngờ trình độ và năng lực của thiết kế trưởng các cô đấy, dù sao tôi đã đặt hàng rất nhiều nhà thiết kế khác, bình thường họ phải mất ít nhất một tuần mới thiết kế được theo yêu cầu của tôi".
Tô Tử Ninh nghiêm giọng lại: "Cô Lệ, đó là trình độ của các nhà thiết kế bình thường, còn sếp Phương của chúng tôi không giống họ".
"Ồ, hay lắm, nếu cô ta đã hoàn thành bản thiết kế rồi thì còn chờ ngày mai làm gì? Bây giờ tôi qua xem luôn", Lệ Minh Nhã khinh thường hừ lạnh.
Tô Tử Ninh đáp lời: "Cô Lệ, tối nay sếp Phương phải tham gia một buổi tiệc giao lưu thiết kế toàn cầu, sợ là không có thời gian để tiếp đãi cô".
"Buổi tiệc giao lưu thiết kế toàn cầu?", Lệ Minh Nhã hơi nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ mà khóe miệng không kềm được cong lên, cười lạnh một tiếng: "Buổi tiệc của bọn họ khi nào bắt đầu, khi nào kết thúc?"
"Cô Lệ, buổi tiệc bảy giờ tối bắt đầu, khoảng mười giờ sẽ kết thúc, để có thể cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất, chúng tôi đề nghị sáng mai chín giờ cô hãy sang đây", giọng nói của Tô Tử Ninh nhỏ nhẹ dễ nghe, nhưng thái độ rất chuyên nghiệp chuẩn mực.
"Bây giờ mới năm giờ thôi mà? Tôi qua đó cùng lắm là năm rưỡi, vẫn còn hơn một tiếng nữa, đủ để tôi xem xong rồi", nói xong, Lệ Minh Nhã dứt khoát cúp điện thoại.
Tô Tử Ninh giận đến mức đỏ mặt, cắn môi, nửa ngày mới nén được cơn giận này xuống, cô xoay người đến chuyển lời của Lệ Minh Nhã lại cho Hạ Phương.
Hạ Phương nghe vậy thì khóe miệng hơi cong lên: "Tôi biết rồi, lát nữa cô ấy đến em cứ tiếp đón đi, tôi đi ăn cơm đã, còn lại chờ tôi về rồi nói tiếp".
Hạ Phương nói xong thì nhận được điện thoại của Tư Thành, bảo rằng anh đã đến dưới tầng rồi.
Hạ Phương xuống lầu, vừa ra khỏi thang máy đã nghe được vài cô gái trẻ đang thầm thì to nhỏ trong đại sảnh, kháo nhau rằng bên ngoài có một anh chàng siêu đẹp trai.
Không chỉ vóc người đẹp, mà giá trị nhan sắc cũng cực cao, khí chất thì xuất chúng, đứng yên một chỗ thôi mà đã lấp la lấp lánh, làm người ta không dời mắt được.
"Muốn tới xin số anh ấy ghê".
"Thôi đi, kiểu đàn ông đẹp đến mức trông hơi đểu đó không phải người chúng ta mơ tới được đâu".
"Ai biết chừng? Không thử thì sao biết có được hay không".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]