Anh uống rất nhiều rượu, toàn thân đều nồng nặc mùi cồn.
Nhưng dù vậy, anh vẫn vào phòng tăm cọ rửa sạch sẽ cho thoải mái trước rồi mới về phòng nằm xuống.
Thật ra Hạ Phương vẫn chưa ngủ, nên biết lúc Tư Thành nằm xuống còn hôn lên mặt cô một cái, khẽ lẩm bẩm cục cưng của anh ngủ ngon nhé.
Hạ Phương tựa đầu vào lồng ngực Tư Thành, trong đầu suy nghĩ miên man nhiều chuyện, phải một lúc lâu sau cô mới chậm rãi thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh lại, Tư Thành đã không còn ở bên.
Hạ Phương bình ổn lại tâm trạng, ăn bữa sáng mẹ nấu xong thì đến công ty, bắt đầu tập trung vào công việc.
Bên phía nguyên vật liệu, Hạ Phương đã sắp xếp ổn thỏa, hiện tại điều cần cô làm nhất là bắt tay vào thiết kế.
Cô cầm tờ đơn của Lệ Minh Nhã, nhìn cả một buổi sáng, đến chiều mới bắt đầu cầm bút lên vẽ.
Vừa đặt bút xuống là đến tận mười giờ tối mới nhất lên.
Cơm tối của cô được Tô Tử Ninh mua về, Hạ Phương tùy tiện ăn vài miếng rồi lại bắt đầu tập trung vào làm việc, gần như không hề dừng lại.
Tô Tử Ninh vẫn luôn ở bên túc trực, bưng trà rót nước, chăm sóc cô rất cẩn thận.
Lúc hơn bảy giờ, Hạ Phương đã cho Tô Tử Ninh về trước, nhưng cô ấy không chịu đi, cứ nhất quyết đòi ở lại, cô ấy thu xếp tài liệu của mình, chỉnh lý lại vài công việc, rồi nhìn sang Hạ Phương đang tập trung làm việc, cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.
Tô Tử Ninh tới LM đã mấy tháng, nhưng Hạ Phương hiếm khi xuất hiện ở công ty, dù Hạ Phương có đến cũng chỉ xử lý một vài công việc cơ bản, rất ít khi chuyên chú thiết kế như vậy.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của Hạ Phương, Tô Tử Ninh có một loại cảm giác hưởng thụ không nói thành lời.
Hạ Phương vốn đã xinh đẹp, nay còn nghiêm túc làm việc, càng khiến cô tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
Xem ra nhiệm vụ lần này rất quan trọng, khiến sếp Phương của bọn họ không thể không năng suất làm việc.
Ngày hôm qua, sau khi Lệ Minh Nhã rời khỏi phòng làm việc của Sở Lâm Xuyên, tin tức Hạ Phương nhận một đơn thiết kế giá trên trời lập tức truyền khắp công ty.
Lễ phục trị giá hai trăm triệu, cái giá này phải nói là chấn động.
Một vài yêu cầu liên quan đến lễ phục lần này cũng bị đồn ra ngoài.
Ví như việc phải đính chín mươi chín viên kim cương đã dấy lên một đợt sóng lớn.
Dù sao chín mươi chín viên kim cương nhìn thì không nhiều, nhưng nếu thật sự muốn khảm hết lên lễ phục thì cần phải có kĩ thuật vô cùng tinh xảo.
Việc tìm ra vị trí đính kim cương ở đâu mới đẹp cũng là một môn nghệ thuật.
Không nói đến thợ gia công hậu kì phải khéo léo thế nào để hoàn thành độ khó phức tạp này, chỉ riêng việc thiết kế thôi, phải vẽ ra từng vị trí được đính kim cương cũng đã là một chuyện khiến người ta đau đầu.
Thế là toàn bộ công ty cùng bàn tán chuyện về chiếc lễ phục này, thậm chí còn không ít nhà thiết kế bắt đầu ba hoa khoác lác, nóng lòng thảo luận phải thiết kế chiếc lễ phục này như thế nào mới phù hợp.
Còn có người mở cá cược, xem Hạ Phương có thể thuận lợi giao đơn hàng này thành công hay không.
Tô Tử Ninh chỉ đi một vòng quanh công ty, bên tai toàn văng vẳng về chủ đề này.
Bây giờ trở về lại thấy thái độ chăm chú chưa từng có của Hạ Phương, trong lòng cũng không khỏi bắt đầu thấy lo lắng.
Lệ Minh Nhã kia rõ ràng là tới gây chuyện, Hạ Phương nhận đơn hàng này rất có thể là đã bị hố.
Chỉ sợ đến lúc đó Hạ Phương có thiết kế hoàn mỹ đến mức nào, Lệ Minh Nhã đều sẽ bới cho ra được khuyết điểm.
Hạ Phương là thần của LM bọn họ, nếu cô bị khách trả lại đơn thì chắc chắn sẽ dấy lên một làn sóng lớn toàn cầu, từ đó làm lung lay địa vị của cô ở LM.
Chuyện Tô Tử Ninh nghĩ ra được, chắc chắn Hạ Phương cũng biết, nhưng cho dù là vậy cô vẫn nhận đơn hàng đó.
Vậy có lẽ Hạ Phương đã nắm chắc rồi nhỉ?
Mãi cho đến mười hai giờ khuya, Hạ Phương vẫn chưa tan tầm, trong lòng Tô Tử Ninh bắt đầu cuống lên.
Không nhịn được tiến lên khuyên Hạ Phương tan tầm sớm một chút, nếu chưa vẽ xong thì đợi mai tiếp tục cũng được.
Kết quả vừa đến gần nhìn thử thì phát hiện Hạ Phương không phải đang vẽ lễ phục...
Tô Tử Ninh bỗng sững người tại chỗ, nhất thời không nhớ mình nên nói cái gì.
Hạ Phương cảm nhận có người đến gần thì ngẩng lên nhìn Tô Tử Ninh: "Sao còn chưa về?"
Tô Tử Ninh lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời: "Sếp, sếp Phương, em vừa khéo có chút chuyện cần tăng ca, thấy chị còn đang bận rộn nên muốn sang hỏi thử có việc gì em giúp được không".
Bàn tay đang cầm bút của Hạ Phương lại lia nhanh xuống dưới bản vẽ đang dang dở, động tác vô cùng dứt khoát, ngầu chết đi được, dùng cụm từ vung bút như thần để miêu tả cô cũng không nói quá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]