Chương trước
Chương sau
"Đây là đáp án mà cô muốn?", bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói đầy trào phúng, Lucy Mộ Dung ngước mắt lên thì thấy gương mặt điển trai nhưng có chút châm biếm của Sở Lâm Xuyên.





"Không liên quan đến anh", Lucy Mộ Dung cầm túi xách định rời đi, lại bị Sở Lâm Xuyên kéo lại.



"Tôi đã nói từ trước rồi, người phụ nữ kia không phải hạng tốt lành gì, cứ dứt khoát cho cô ta nếm mùi cay đắng thật đau là được, cô cứ phải bứt dây động rừng, chỉ vì một tình bạn vốn chẳng đáng một xu này?"



Lucy Mộ Dung sầm mặt dùng sức giãy tay ra: "Sở Lâm Xuyên, tôi đã nói rồi, chuyện của tôi không cần anh nhúng tay vào, anh có nghe hiểu tiếng người không?"



"Nếu người tối hôm đó không phải là tôi thì tất nhiên tôi đã không nhúng tay vào rồi, nhưng giờ cô đã là người phụ nữ của tôi, việc này tôi không thể không quản được", Sở Lâm Xuyên lạnh lùng nói, quanh thân tản ra hơi thở dữ dằn.



Lucy Mộ Dung chỉ cảm thấy không thể nói lý với người này: "Sao nữa, chỉ cần là người anh ngủ cùng là thành phụ nữ của anh hết à? Thời đại nào rồi mà sếp Xuyên còn bảo thủ thế?"



"Cô...", Sở Lâm Xuyên giận đến mức đỏ mặt.



Lucy Mộ Dung tránh khỏi anh ấy: "Nếu tôi nhớ không lầm thì ngày đó người bỏ thuốc anh cũng là phụ nữ nhỉ? Sếp Xuyên cứ lo chuyện của mình cho ổn thỏa trước đi đã, bên tôi không cần anh phải nhọc lòng ra sức đâu".







Nhìn bóng lưng rời đi trong bực bội của Lucy Mộ Dung, Sở Lâm Xuyên giận đến mức đạp mạnh một cái vào cây cổ thụ ở bên cạnh, những giọt nước mưa còn đọng lại trên tán lá sau trận mừa rào vừa rồi bị một cú đạp này của anh đổ ào ào xuống, xối hết lên người Sở Lâm Xuyên...



Sở Lâm Xuyên càng giận đến mức suýt nữa hộc máu...



Cùng lúc đó, sáng sớm Hạ Phương đã đến công ty LM, bắt gặp Lục Trí Vân đang cầm hoa chờ cô ở dưới sảnh.



Anh ta mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, trên mặt dàn vài miếng băng cá nhân, tạo hình trông rất ngầu, bên cạnh còn xách theo một cái vali.



Nhìn thấy Hạ Phương xuống xe, Lục Trí Vân sáng mắt lên, vội vàng tiến lên đón: "Bạn Hạ Phương, rốt cuộc em cũng đến".



Hạ Phương hơi nheo mắt lại, lạnh lùng quét một lượt toàn thân Lục Trí Vân, lười biếng nói: "Anh Lục hồi phục nhanh thật".



Chưa đầy bao lâu mà đã có thể ra ngoài làm màu rồi, tốc độ hồi phục hơi bị nhanh đấy.



Lục Trí Vân như thể không nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của Hạ Phương, chỉ dâng hoa tươi lên với đầy vẻ lấy lòng: "Hạ Phương, anh đến đây để xin lỗi em, hai lần trước là do anh kích động, suýt nữa đã phạm vào sai lầm lớn, hi vọng em có thể cho anh một cơ hội để sửa sai".

Hạ Phương không nhận hoa của Lục Trí Vân mà chỉ nhìn anh ta rồi nói: "Hôm nay tôi rất bận, không có thời gian xem anh Lục diễn kịch!"



Từ thời đi học Hạ Phương đã biết Lục Trí Vân là loại người gì.



Nếu anh ta bỗng nhiên chạy đến lấy lòng thì e là có mưu đồ không tốt lành gì.



Lục Trí Vân cười: "Hạ Phương, anh thực sự biết lỗi rồi, hôm nay tới đây là vì muốn xin em tha thứ”.



“Anh cầm theo một bó hoa tới xin lỗi? Tôi lại tưởng anh đến để gây rắc rối thì đúng hơn”, Hạ Phương tối sầm mặt: “Tôi đã có gia đình rồi”.



Lục Trí Vân cắn môi, nhét hoa vào tay cấp dưới ở đằng sau: “Anh tưởng con gái đều thích hoa, nhưng xem ra người đẹp như Hạ Phương lại khác với những cô gái bình thường ngoài kia. May mà anh đã chuẩn bị thứ khác”.



Lục Trí Vân nói xong thì lập tức lấy ra một hộp quà nhỏ: "Hạ Phương, anh chân thành xin lỗi em. Là do anh quá kiêu căng ngạo mạn, tự cho mình là đúng. Anh hứa sẽ sửa lại tính cách ngang ngược của mình, không bao giờ tái phạm nữa. Đồng thời cũng cảm ơn em vì đã giúp anh nhận ra những thiếu sót của bản thân và hiểu rằng mình đã sống ích kỷ như thế nào, Sau này anh chắc chắn sẽ thay đổi".



Thái độ này...



Nếu cô không biết Lục Trí Vân là ai, chắc đã tin những lời anh ta nói..



Nhưng dù anh ta đang nhận sai, cũng không thể giấu được sự bất mãn trong lòng



Tôi chỉ sợ anh đến xin lỗi là vì có âm mưu khác thôi đó?



Hạ Phương liếc nhìn chiếc hộp trong tay anh ta: "Tôi nhận lời xin lỗi của anh, còn món quà này thì không cần thiết đâu. Anh làm sai thì đương nhiên phải chịu hình phạt xứng đáng. Nhưng nếu anh nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi là được tha thứ thì anh sai rồi”.



Ngụ ý chính là Hạ Phương chấp nhận lời xin lỗi của Lục Trí Vân, nhưng cô sẽ không tha thứ cho lỗi lầm của anh ta, cũng không nhận món quà đền bù đó.



Tức là họ vẫn giữ mối quan hệ đối đầu với nhau. Nếu Tư Thành muốn dạy cho Lục Trí Vân một bài học thì đó là hậu quả mà anh ta đáng phải chịu.



“Đương nhiên, anh Lục không cần lo lắng, chỉ cần anh không khiêu khích tôi thì tôi sẽ không đụng đến anh cùng thế lực phía sau anh đâu. Còn nếu anh lại tái phạm lần nữa thì đừng trách tôi đáp trả gấp mười gấp trăm lần".



Hạ Phương nói xong, lập tức quay người bước vào sảnh LM. Dáng vẻ tao nhã đó khiến những đồng nghiệp khác đều phải ngưỡng mộ, thiếu chút nữa là lao tới ôm đùi cô để xin chữ ký.



Lục Trí Vân sững sờ một lúc, tức giận nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Hạ Phương. Hai tay anh ta nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt căm phẫn gần như bốc cháy.



Được lắm Hạ Phương!


Tôi thành tâm muốn xin lỗi cô, nhưng cô lại không thèm cho tôi thể diện, sỉ nhục tôi ở nơi công cộng?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.