Hạ Phương gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ đã tận tình chăm sóc mẹ tôi trong nhiều năm qua”.
Bác sĩ chỉ xua tay: “Tôi chỉ đang hoàn thành nghĩa vụ của bản thân thôi, còn công lao phải kể đến thần y Tiết mới đúng, nếu không có cô ấy...”
Vẻ sùng bái và ngưỡng mộ hiện rõ trên mặt ông.
Hạ Phương và Tư Thành im lặng nhìn nhau, người sau nhận lấy hóa đơn rồi rời đi cùng bác sĩ, người trước trở vào phòng bệnh.
Tiết Lan Hâm đang ngồi bên cửa sổ, quan sát cảnh vật bên ngoài đến thất thần.
Bà nghe tiếng bước chân thì bước Hạ Phương đang đến, bèn khẽ thở dài: “Sao lòng người có thể đáng sợ đến vậy nhỉ?"
"Chính bọn họ từng trải qua những ngày tháng nghèo khổ, biết rõ cảm giác ấy như thế nào. Mẹ đưa họ qua cơn bĩ cực, đến ngày thái lai, vậy mà họ thoáng cái đã quên mất, chỉ biết đòi hỏi và tranh cướp”.
Hạ Phương mím môi, sà đến ôm vai bà: “Hạng người lòng tham không đáy như họ không biết quý trọng là gì, chỉ biết nhận chứ không biết cho, sớm muộn gì cũng gặp quả báo”.
"Chẳng phải đã đến rồi sao? Mẹ con mình từng bị họ xem thường bao nhiêu thì bây giờ đã vượt quá tầm họ, không phải quả báo với họ thì là gì?"
Tiết Lan Hâm than thở: “Con nói cũng phải. Những người như vậy không bao giờ nhận ra mình đã bỏ lỡ những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409222/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.