Ngô Bội Bội vừa nói vừa khóc nức nở: "Tôi sai rồi, tôi biết mình không nên như vậy, tôi, tôi cũng không cố ý, tôi thật sự không muốn... Mấy ngày nay trong lòng tôi luôn khó chịu, cũng rất tự trách, rất muốn chủ động đứng ra nói cho mọi người biết sự thật, đó không phải là bản thiết kế của tôi. Nhưng khi đối mặt với lời động viên và tán thưởng của mọi người, nhất là khi được sếp Phương ủng hộ, tôi..."
"Đều là lỗi của tôi, là tôi bị hư vinh mê hoặc lí trí. Sau này tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, cầu xin sếp Phương và sếp Xuyên cho em một cơ hội, em nhất định sẽ sửa chữa sai lầm".
Ngô Bội Bội nói xong còn ngã khuỵu xuống đất, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Sở Lâm Xuyên, cô ta đã khóc đến mức rã người.
Hạ Phương cảm thấy có chút buồn cười, da mặt của Ngô Bội Bội này dày hơn cô tưởng tượng nhiều.
Vừa nhận lỗi vừa bao biện mình thành người vô tội, đúng là làm mới nhận thức của Hạ Phương.
Vậy mà Lâm Thư Nhã ở bên còn khóc lóc giúp cô ta nói chuyện: "Bội Bội, chuyện này không thể trách cậu được, đều là do bà Lưu kia làm khó quá..."
Hạ Phương miễn cưỡng lắc đầu, đứng lên nói: "Đạo nhái chính là đạo nhái, làm sai chính là làm sai, không cần phải lí do lí trấu. LM là một công ty lớn, là xí nghiệp quốc tế, không phải nơi mà các bạn có thể tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409168/chuong-235.html