Tô Tử Ninh vẫn luôn cư xử đúng mực, hai người ai cũng không phải là loại người sẽ làm loại chuyện như vậy.
Ai biết được, sự thực là như thế này...
"Ngô Bội Bội, cô còn có cái gì muốn nói không?", Tô Tử Ninh nghiêm túc nhìn Ngô Bội Bội: "Hay là cô cần tôi dừng máy quay ở chỗ vừa rồi rồi phóng to cho cô xem, bản vẽ thiết kế cô đã lấy đi có phải là bản gốc của tôi, có phải giống hệt bản đạo của cô không?"
Ngô Bội Bội cắn môi, lúc này, cô ta biết những lời ngụy biện của mình chẳng có ý nghĩa gì.
Bản camera này đã ghi lại mọi thứ một cách rõ ràng, chỉ trách là Hạ Phương quá giỏi, cô ta có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Phương biết xử lý điện tử, thậm chí còn thành thạo.
Ngô Bội Bội đã thuê một hacker giỏi để xóa video giám sát, chắc chắn rằng nhân viên kỹ thuật của công ty không thể khôi phục lại được.
Chỉ cần không thể khôi phục bản ghi thì sẽ không có bằng chứng, cho dù phát hiện hai bản vẽ thiết kế giống nhau cũng không có cách nào chứng minh là ai đạo ai.
Hơn nữa, với mối quan hệ cá nhân của cô ta trong công ty, thật dễ dàng để cắn trả Tô Tử Ninh.
Nhưng...
Tất cả những điều này đã bị Hạ Phương phá hỏng.
Cô ta không cam tâm, trên mặt tràn đầy tức giận và không cam lòng.
Nhưng lại không thể làm gì được.
Cô ta chỉ có thể ngước mắt lên, nhìn Sở Lâm Xuyên bằng đôi mắt ngấn nước, đặt hết hy vọng vào Sở Lâm Xuyên...
"Sếp Xuyên, em, em...", Ngô Bội Bội còn chưa nói xong, đã bắt đầu khóc.
Khóc được một lúc, cô ta cắn môi nức nở nói: “Thực xin lỗi, sếp Phương, sếp Xuyên, trợ lý Tô, tôi sai rồi, ô ô... Tôi thực sự sai rồi.”
"Mọi người không biết, bà Lưu khó tính thế nào, tôi cũng toàn tâm toàn ý thiết kế rất nhiều bản cho bà ấy. Tôi đã nhẫn nhục chịu khó, phục vụ bằng cả trái tim, chỉnh sửa cẩn thận hết lần này đến lần khác, đồng thời kiên trì với thiết kế của mình, cũng nỗ lực làm theo yêu cầu bà ấy muốn. Nhưng…”
“Nhưng bà ấy không hài lòng thì thôi đi, còn làm nhục tôi hết lần này đến lần khác, nói rằng tôi không có trình độ không có năng lực, điều này tôi có thể chấp nhận. Nhưng bà ấy còn mắng LM là hữu danh vô thực, nói LM giả danh tên tuổi lớn nhưng thực chất không có năng lực gì cả, còn không đẹp bằng quần áo do thợ may ở quê bà ấy may... "
Bà ấy còn bôi nhọ LM, nói LM là kẻ lừa tiền. Là thành viên của LM, tôi thực sự không thể chịu đựng được sự bôi nhọ và sỉ nhục như vậy. Vì vậy nên dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng muốn tìm cách tạo ra một thiết kế khiến bà ấy tâm phục khẩu phục, cho bà ấy biết LM tài giỏi đến mức nào, cũng cho bà ấy biết mình nông cạn ra sao”.
Ngô Bội Bội nói xong, gương mặt lộ ra vẻ kiên định, như thể cô ta không phải là kẻ ăn trộm, mà là sứ giả chính nghĩa giữ gìn danh dự cho công ty.
Hạ Phương đã từng gặp rất nhiều người sau khi làm sai thì liên tục biện giải cho bản thân, nhưng vẫn là lần đầu thấy người như Ngô Bội Bội, biết sai không sửa thì thôi đi, còn muốn đổ lỗi của mình lên đầu người khác, cuối cùng còn bày ra dáng vẻ vì muốn giữ gìn chính nghĩa nên mới không thể không đạo nhái người ta.
Như thế việc cô ta đạo nhái là không hề sai, nếu không đạo nhái rồi dẫn đến việc công ty bị lên án mới là sai.
"Em bị bà bà Lưu liên tục làm nhục mấy ngày qua, hôm đó bà ta đưa ra cảnh cáo cuối cùng, nếu hôm sau không nộp được bản thảo vừa ý bà ta thì sẽ lập tức bóc phốt LM, thậm chí sẽ đến công ty gây sự, rêu rao cho người ngoài biết công ty chúng ta là lừa đảo".
Ngô Bội Bội oan ức hít sâu một hơi, trong mắt ngập tràn vẻ không cam lòng: "Em về công ty lật xem rất nhiều tài liệu cùng sạch ảnh khác nhau, nhưng đầu óc cứ loạn cào cào, bởi vì lời lẽ gây hấn cùng sự chửi bới của bà Lưu nên em không thể tập trung suy nghĩ được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mãi đến khi tôi thấy tầng trên còn sáng đèn, lại vừa khéo gặp Trợ lý Tô đang tăng ca, còn thấy được bản thiết kế trong tay cô ấy thì mới sáng mắt lên".
"Em vốn định nhờ Trợ lý Tô nhận lại đơn hàng này, để cô ấy làm nhà thiết kế riêng cho bà Lưu, lấy bản thiết kế đó làm phác thảo cho bà ta. Nhưng lúc em chuẩn bị sẵn sàng trở về thì Tô Tử Ninh đã nghỉ làm rồi. Em gọi điện cho cô ấy mấy cuộc mà không ai nghe, thấy sáng sớm ngày mai là phải đi gặp bà Lưu rồi nên em chỉ có thể yên lặng vẽ lại tấm bản thảo đã bị xé rách kia, rồi định bụng ngày mai sẽ sang nói chuyện với cô ấy..."
Nghe đến đó, Tô Tử Ninh không chịu được nữa phải bật cười lạnh: "Đúng là một lý do vĩ đại, đúng là hôm đó điện thoại của tôi hết pin, nhưng cũng chưa từng nhận được cuộc gọi nhỡ nào của cô. Ngô Bội Bội, nhận sai thôi mà khó đến vậy sao? Giờ cô chấp vá lý do để làm gì nữa?"
Rõ ràng là Ngô Bội Bội đạo nhái cô ấy, nhưng nghe xong đống biện hộ kia thì cô ấy cứ có cảm giác mình không cho cô ta đạo nhái mới là sai.
Dù ngày thường Tô Tử Ninh ôn hòa hiền lành, cũng không thể chịu đựng được nỗi oan ức này.
"Tôi đã gọi cho cô vài cuộc thật mà...", Ngô Bội Bội sốt ruột giải thích: "Sáng sớm hôm sau tôi cũng có đến văn phòng của cô nhưng không thấy ai hết, lúc đó lại sắp đến giờ hẹn với bà Lưu rồi nên tôi chỉ có thể đem bản thảo chạy qua đó trước, xử lý chuyện gấp xong thì vể giải thích lại cho cô sau. Nhưng bà Lưu thật sự rất thích bản thiết kế đó, bà ta cứ hết lòng khen ngợi tôi không ngớt, thậm chí còn cúi đầu xin lỗi tôi, bảo lúc trước đã hiểu lầm tôi và LM, vân vân..."
"Mọi người biết không, bà Lưu đã từng là người chỉ vào mặt tôi mắng xối xả, dùng mọi lời vũ nhục và công kích danh dự của tôi, vậy mà chỉ vì một bản thiết kế mà bà ta thay đổi hoàn toàn, bắt đầu o bế, nịnh nọt, nói một đống lời hay ý đẹp. Tôi, tôi bối rồi lắm, vốn định nói cho bà ta đây không phải là bản thiết kế của tôi, nhưng tình hình khi đó đã vậy, sao tôi nói được gì nữa?"
Ngô Bội Bội vừa gạt nước mắt vừa ủy khuất nói: "Tôi đã nhiều lần định nói rồi, nhưng vẫn không có cơ hội. Bởi vì tôi sợ một khi nói ra thì sẽ bị bà ta chửi bới và làm nhục tiếp, lúc đó lại lần nữa ảnh hưởng đến danh dự của công ty, tôi..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]