MC lên sân khấu phát biểu vài lời để bắt đầu bữa tiệc, sau đó đến lượt Tần Thủ Văn xã giao khách sáo một hồi, ánh mắt bỗng dừng lại trên người Hạ Phương.
"Cảm ơn các vị quan khách đã dành thời gian đến dự tiệc mừng thọ của tôi hôm nay”.
"Được đứng ở đây, được nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc lẫn xa lạ khiến tôi sinh ra vô vàn cảm xúc. Bởi tôi còn có thể xuất hiện ở đây, tất cả là nhờ công lao của một cô gái trẻ. Nếu không nhờ có cô ấy, có lẽ tôi và A Túc đã vĩnh viễn nằm lại tại Giang Lâm, không còn có cơ hội được gặp mặt mọi người”.
Tần Thủ Văn vừa dứt lời, bên dưới đã vang lên tiếng xôn xao. Ai nấy đều châu đầu ghé tai, hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra.
Ông cụ lướt nhìn một lượt, thu hết mọi cảm xúc của họ vào mắt.
Khoảng thời gian này, ông vẫn luôn âm thầm điều tra vụ tai nạn hôm ấy, những gì cần biết đều đã biết gần hết.
Thủ phạm đang ở ngay trong bữa tiệc này, tiếc rằng ông lại không thể hấp tấp mà bứt dây động rừng.
Chỉ có thể kiên nhẫn tìm cơ hội, cho đối phương một đòn không kịp trở tay.
"Tôi không muốn nói về chuyện đã xảy ra, chỉ muốn đích thân gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng đến cô Hạ Phương, người đã quên mình xông vào hiện trường tai nạn để cứu ông cháu chúng tôi”.
"Lúc ấy tôi đã hôn mê bất tỉnh, nhờ nhân chứng kể lại mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409047/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.