Những người rơi vào hoang mang nhất ở đây không ai khác chính là hai anh em nhà họ Hồ. 
 Bọn họ bị Hạ Phương chèn ép đến không còn sức chống đỡ, bèn nghĩ cách chạy sang nương nhà Tần Thủ Văn, mượn sức nhà họ Tần để hất cẳng Hạ Phương đi, dạy cho cô một bài học về tội đụng vào ổ kiến lửa. 
 Ai dè đang yên đang lành lại lòi ra Hạ Phương chính là ân nhân cứu mạng của Tần Thủ Văn? 
 Ngay cả Tần Kha trước giờ ít khi nói cười còn quen biết, thậm chí là nghe theo cô ta? 
 Hồ Đại Đông cảm giác như mình vừa chìm xuống hồ băng, toàn thân lạnh lẽo, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào. 
 Hồ Băng Nhi thì càng muốn tìm cơ hội bỏ chạy, xem như mình chưa từng xuất hiện ở đây. 
 Tiếc rằng ánh mắt của Tần Thủ Văn và Lục Anh Đường đồng thời nhìn sang. 
 "Mấy đứa bây vừa nói gì?", ông cụ thốt lên, mặt âm u, giọng lạnh buốt. 
 Hồ Băng Nhi thuộc thành phần học sinh bất hảo ở trường, cả ngày làm xằng làm bậy, phá phách ương ngạnh đã quen. 
 Bây giờ đứng trước Tần Thủ Văn lại khép nép khúm núm như đứa trẻ làm sai, cả người dán sau lưng anh trai, đến thở mạnh cũng không dám. 
 Hồ Đại Đông nuốt nước bọt, gượng cười lấy lòng: “Dạ... dạ không có gì đâu ông Tần... chỉ là hiểu lầm thôi ạ... ha ha...” 
"Cậu vừa nói cô Hạ Phương đánh anh em cậu, làm người kiêu căng, không để ai vào mắt cho dù là nhà họ Tần?", 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409041/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.