Lục Anh Đường lau mồ hôi lạnh, cuống cuồng giải thích: “Chuyện lúc đó khẩn cấp, cháu sợ cô ấy cho ông với cậu uống thuốc lạ, gây ra hậu quả xấu nên mới ngăn cản. Cũng may em ấy kiên trì cho thuốc, bang không chắc cháu mang tội nặng”. 
 Một lời giải thích quá hoàn hảo. 
 Làm Hạ Phương và Tân Kha đồng thời phì cười. 
 Lục Anh Đường vẫn tiếp tục kiên trì diễn kịch: “Cháu vẫn luôn tìm cơ hội nói rõ với ông, nhưng Hạ Phương có thành kiến với cháu, vừa không chịu gặp mặt vừa không nghe điện thoại”. 
 Nói những lời này, lại thành ra lỗi nằm ở Hạ Phương. 
 Tân Kha cũng không nhịn được mà tặng một tràng pháo tay. 
 Luận khả năng diễn kịch chắc không ai qua được Lục Anh Đường. 
 Sắc mặt Tân Thủ Văn lúc đỏ lúc trắng, không biết phái dùng từ gì đế hình dung cảm xúc của mình lúc này. 
 Ân nhân của ông rốt cuộc là Lục Anh Đường hay Hạ Phương? 
 Nếu là Hạ Phương, vậy thì Lục Anh Đường… 
 Lục Anh Đường là gì? 
 Ông hít sâu vào một hơi, sắc mặt khó coi đến cùng cực. 
 Hạ Phương vỗ tay: “Ha ha ha. Anh Lục đúng là xuất sắc, tôi cũng không bới được khuyết điếm nào”. 
 Tân Kha cũng gật gù: “Anh không đi làm diễn viên thì thật là đáng tiếc”. 
 Lục Anh Đường đành phải làm lơ, chỉ thấp giọng nói: “Tôi chỉ đang thuật lại sự thật, Hạ Phương và anh Tân Kha nói vậy khiến tôi cũng không biết phải làm sao”. 
Tân Kha: “Nói sự thật hay thêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409040/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.