Lần này biết được Hạ Phương đang ở Kinh Thành thì lập tức kéo cô tới giúp cô ấy kiểm tra, tiếp thêm niềm tin cho cô ấy.
Trên đường đi, Nguỵ Thung đưa Hạ Phương một danh sách: “Mấy năm qua em không ở Kinh Thành, có lẽ cũng không biết ai là nhân vật lớn, không sao, lát nữa cứu xem là được, người nào thật sự không có bản lĩnh, không đạt tiêu chuẩn thì cứ loại là được”.
Hạ Phương nhướn mày: “Yên tâm, em cũng không dễ bị bắt nạt như chị”.
Nguỵ Thung sờ mũi: “Chẳng phải vì mấy năm trước mình vừa mới đứng vững ở Kinh Thành, lại không có người bảo vệ sao, nếu không sao có thể như thế được??”
“Vừa khéo mấy năm đó em lại ở nước ngoài, nếu em ở trong nước thì chị sợ gì chứ?”, nói xong, Nguỵ Thung ôm lấy cánh tay Hạ Phương: “Nghe nói hôm nay chị kế của em cũng tới, sao nào, có cần chị khiến cô ta mất mặt giúp em không?”
Hạ Phương nhướn mày: “Thế thì không cần, nếu chị ta có thể đạt yêu cầu thu nhận học sinh của chị thì cho chị ta đi vào cũng không sao”.
Nhưng Hạ Phương nhớ không lầm Hạ Oanh Oanh học múa chẳng ra làm sao, nếu không có người nhà họ Tần đứng sau giúp đỡ, e rằng cô ta còn không có tư cách tham gia cuộc thi này ấy chứ.
Cho nên không thể có khả năng thông qua khảo sát của Nguỵ Thung được.
Hạ Phương đeo khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409028/chuong-95.html