“Đã từng thấy người ra vẻ nhưng chưa thấy ai ra vẻ như thế này, ha ha ha…”, Tần Phi Phi cười lớn.
Lưu Vi Vi khẽ nhún vai, giả vờ bất đắc dĩ nhìn Hạ Phương: “Tôi nói này cô Hạ, đây là Kinh Thành, là văn phòng làm việc của cô Ngụy, cô thật sự không cần phải làm thế này đâu. Dù sao cô Ngụy xuất hiện là cô sẽ phải hiện nguyên hình ngay”.
Lúc này Ngụy Thung đã vội vã chạy từ trong ra, gần như chạy nước rút 100 mét về phía Hạ Phương, dáng vẻ kích động nào giống như bậc thầy khiêu vũ đẳng cấp thế giới? Thật sự giống như một cô bé liều lĩnh.
“A a a, cục cưng, chị nhớ em quá”, Ngụy Thung vòng qua mấy người kia, chạy thẳng về phía Hạ Phương ôm cô thắm thiết.
Hạ Phương: …
Cô bất lực lùi lại sau hai bước nhưng vẫn không thoát khỏi nanh vuốt của ai đó và bị ôm thật chặt.
“Cô Ngụy à, ở trước mặt học trò của mình, chị có thể chú ý đến hình tượng một chút không?”, Hạ Phương nhìn mấy người bên cạnh đã hóa đá, khóe miệng cong lên một nụ cười đắc ý.
“Khụ…”, dường như bây giờ Ngụy Thung mới nhận ra bên cạnh có người nên ho khan hai tiếng, buông Hạ Phương ra, quay người chỉnh lại quần áo, thoáng chốc hóa mình thành bậc thầy khiêu vũ cao quý, tao nhã, đầy khí chất.
“Mấy cô đến đây làm gì? Không có việc gì làm à?”, Ngụy Thung hơi hếch cằm, dáng người cao gầy, tư thế hoàn hảo, toàn thân toát lên vẻ cao quý.
Giọng điệu lạnh lùng khiến những người đó chết lặng ngay lập tức.
“Cô, cô giáo…”, Lâm Mỹ Ngọc và Tần Phi Phi nằm mơ cũng không ngờ, người phụ nữ vừa mới kích động mất hết hình tượng ấy lại là cô giáo cao quý của mình.
Nhìn Ngụy Thung lúc này, họ sợ hãi không nói nên lời, thậm chí có cảm giác như đang nằm mơ.
“Các cô đang ở đây ngăn cản bạn thân của tôi vào đúng không?”, ánh mắt Ngụy Thung nhìn qua, giọng điệu càng ngày càng sắc bén.
Lâm Mỹ Ngọc và Tần Phi Phi nghe thấy hai từ “bạn thân” đều sợ chết khiếp.
“Cô giáo, chỉ, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi…”, Lâm Mỹ Ngọc hoàn hồn lại lập tức xin lỗi: “Chúng em không biết cô ấy là bạn của cô, vậy nên mới hỏi thêm vài câu, chứ chúng em không hề có ý xấu”.
Tần Phi Phi cũng gật đầu: “Đúng đó cô, chúng em không biết thân phận của cô ấy nên không dám cho cô ấy vào, vì thế… chỉ là hiểu lầm thôi”.
Lưu Vi Vi hoàn toàn choáng váng.
Chuyện này là thế nào?
Hạ Phương và Ngụy Thung là bạn thân?
Nhưng Ngụy Thung đã hơn ba mươi, Hạ Phương mới chỉ hơn hai mươi, làm sao có thể là bạn được?
“Hiểu lầm? Ha, đừng quên hành lang này có camera, có phải hiểu lầm hay không, tôi xem là sẽ biết ngay”, Ngụy Thung lạnh lùng nói xong, quay người lại kéo Hạ Phương: “Đi thôi cưng, chúng ta vào văn phòng nói chuyện, nếu ai dám bắt nạt em, chị sẽ không bỏ qua đâu. Nhưng trước đó, đừng để những người này ảnh hưởng đến cuộc đoàn tụ của chúng ta sau thời gian dài xa cách”.
Thấy Ngụy Thung dẫn Hạ Phương đi về văn phòng, ba người bên ngoài như bị rút hết sức lực, yếu ớt dựa vào tường.
Xong rồi.
Họ đã đắc tội bạn thân của cô giáo, nơi này không thể chứa chấp bọn họ được nữa rồi…
“A a a, cục cưng, ba năm không gặp em lại đẹp hơn rồi, trời ơi, còn cao lên hơn nhiều nữa chứ, thật không thể tin được”.
“Để chị ngắm em xem nào”.
Trong văn phòng, Ngụy Thung kích động quan sát Hạ Phương vài vòng, đến khi Hạ Phương mất kiên nhẫn, cô ấy mới kiềm chế lại, kéo tay cô: “Em đến Kinh Thành lúc nào mà sao không nói cho chị biết thế? Nếu không phải hôm qua biết em đi khám bệnh cho người nhà họ Tư thì chị cũng không biết em đến”.
“Có phải em không coi chị là bạn thân không? Em chê chị lớn tuổi hơn em nên không nhận người bạn thân là chị nữa rồi phải không?”
Hạ Phương: …
Sao bao nhiêu năm trôi qua rồi mà người phụ nữ này vẫn không thay đổi chút nào thế?
Rõ ràng khi có người ngoài, cô ấy là đại sư khí chất cao quý, tao nhã, sao khi không có người ngoài là cô ấy lại như trẻ con thế này?
“Sao có thể thế được? Em vừa mới xong việc là đã tới đây tìm chị luôn mà”, Hạ Phương biếng nhác cười bảo.
“Nếu không phải chị gọi điện liên tục cho em thì em có tới không?”, Ngụy Thung bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
“Có!”
Bởi vì Hạ Oanh Oanh tới nên cô nhất định phải tới…
Khóe miệng Hạ Phương cong lên.
Sau khi trò chuyện với Nguỵ Thung mấy câu, hai người rời khỏi phòng làm việc, đi tới phòng tập nhảy.
Nguỵ Thung nổi tiếng từ năm mười tám tuổi, mười mấy năm qua đã tham gia rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ toàn cầu, nhận được nhiều giải thưởng.
Nhưng vào năm hai mươi tám tuổi, cô ấy chợt lựa chọn giải nghệ.
Sau đó mở một phòng dạy múa ở đô thị phồn hoa là Kinh Thành.
Mỗi năm nơi này sẽ tuyển học viên một lần, những người đến đăng ký gần như đều là học sinh muốn tham gia thi múa hoặc đi tranh tài.
Cũng có những học sinh năng khiếu chuyên ngành múa, là kiểu muốn huấn luyện lâu dài.
Phòng dạy múa đã bắt đầu đi vào hoạt động được năm sáu năm rồi.
Nguỵ Thung từng dạy dỗ vô số học sinh, danh tiếng cũng ngày càng vang dội tại Kinh Thành thậm chí là toàn quốc.
Nhưng cũng vì nổi tiếng nên cô ấy cũng bắt đầu thấy khó khăn trong việc nhận học sinh.
Rất nhiều học sinh không muốn nhận nhưng không thể không nhận, rất nhiều học sinh muốn nhận nhưng lại phải bỏ qua.
Điều này khiến Nguỵ Thung rất buồn rầu.
Cô ấy chỉ muốn phát huy nghệ thuật múa của mình, sao cứ gặp phải những chuyện rắc rối như vậy mãi thế?
Năm nay cô ấy vừa thông báo khảo sát chiêu sinh thì đã lập tức có một nhóm nhân vật giàu có đến tạo áp lực cho cô ấy, khiến cô ấy rất bực mình.
Cô ấy cũng đã đề cập chuyện này với Hạ Phương, Hạ Phương bảo cô ấy phải giữ vững lập trường, giải quyết tình huống khiến cô ấy phiền não từ gốc rễ.
Nguỵ Thung cũng cho là thế, quyết định lần này phải kiểm tra nghiêm ngặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]