“Đương nhiên rồi!”, Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía chú Điền bằng ánh mắt sắc bén: “Người đâu, đưa chú Điền đến phòng giam trông chừng cẩn thận, tôi sẽ đích thân thẩm vấn”. 
Sau đó ông ta còn bổ sung: “Chú Điền, ông cứ yên tâm, trước khi bố tôi tỉnh lại, tôi sẽ không lấy mạng ông, nhưng nếu ông không biết điều thì sẽ phải chịu khổ nhiều đấy”. 
 Sau khi chú Điền bị đưa đi, Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai cung kính đi tới bên cạnh Hạ Phương, hỏi cô tình trạng ông cụ thế nào. 
Hạ Phương cất lời: “Kim của chú Điền đâm vào người tại thời điểm đó không có tác dụng gì cả, yên tâm đi, ông cụ sẽ không sao”. 
Dù hai người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà… 
Dường như cả hai đều nhìn thấy điều gì đó trong mắt đối phương. 
Hạ Phương vờ như không thấy, sau khi dặn dò Tiết Vân Thâm một vài chuyện thì cùng Tư Thành rời khỏi nhà họ Tư. 
Trên xe, sắc mặt Tư Thành không được dễ nhìn cho lắm, anh lạnh lùng nói: “Em cảm thấy chuyện này do chú Điền và anh Hai làm sao?” 
Hạ Phương cười nói: “Chẳng phải anh bảo Tư Thuỷ Mai dẫn người đi tìm những chứng cứ kia à?” 
Tư Thành hỏi: “Sao em biết?” 
“Tư Thuỵ Mai có thông minh đến mấy cũng không thể nghĩ rằng chú Điền sẽ để nhiều chứng cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409018/chuong-85.html